"Đùng..."
Khi Thập Đại Kim Cương đồng loạt xuất hiện thì khí tức khủng bố càn quét thiên địa, giống như có giông bão sắp kéo tới.
Nhất là khi Thập Đại Kim Cương đứng thành hình tròn, bọn họ giống như đang thai nghén cơn bão khủng khiếp nhất thế gian, khí tức khủng bố của bọn họ đang tàn phá thiên địa, khí thế giống như giông bão của bọn họ dường như muốn xé rách toàn bộ thiên địa vậy. - Thập Đại Kim Cương! Thập Đại Kim Cương rất ít khi đồng thời ra tay nha, nhìn khắp Đế Thống Giới, người có thể đỡ được Thập Đại Kim Cương liên thủ, rải rác không nhiều.
Có người nói nhỏ.
- Thập Đại Kim Cương liên thủ, đích thật kinh khủng tuyệt luân. Năm đó Thái Thanh Hoàng đối mặt với Thập Đại Kim Cương liên thủ cũng không dám mạo hiểm ra tay.
Có lão tổ nói nhỏ:
- Khắp Đế Thống Giới, người thật sự có thể chống đỡ được Thập Đại Kim Cương liên thủ, không hề nhiều.
- Hậu sinh khả uy...
Vào lúc này, Thập Đại Kim Cương đứng đó, giống như mười tòa thần sơn cao ngất, mang tới cảm giác không thể nào vượt qua, khiến người ta có ngưỡng vọng muốn bái lạy.
Lúc này Thập Đại Kim Cương ngạo nghễ đứng đó, một tôn Kim Cương nhìn xuống Lý Thất Dạ, sâm nhiên nói:
- Tự tin là chuyện tốt, thế nhưng quá mức tự tin chính là vô tri...
- Nói nhảm nhiều quá.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Ta không tới đây tán gẫu với các ngươi, đã các ngươi muốn nhìn xuống chúng sinh, như vậy thì bắt đầu đi.
Lý Thất Dạ nói xong, thân hình lóe lên, chớp mắt biến mất.
Khi thân hình của Lý Thất Dạ lóe lên thì Thập Đại Kim Cương giật mình, tôn Kim Cương vừa lên tiếng biến sắc, quát lên:
- Làm càn, đi xuống!
Vừa dứt lời, miệng phun chân ngôn, pháp tắc quất tới như roi.
"Ba..."
Pháp tắc quất tới như roi, có thể quất lìa ngọn núi, quất nát đại giang, một đạo pháp tắc quất xuống, liền có thể hủy diệt một phương.
- Là ngươi xuống!
Lý Thất Dạ chớp mắt xuất hiện trước người hắn, bàn tay xòe ra, chỉ nghe "ba" một cái, chỉ thấy Lý Thất Dạ tay không bắt lấy pháp tắc.
Khi mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thì Lý Thất Dạ cuộn tay lại, quấn pháp tắc vào tay của mình, dùng sức hất lên. Tốc độ của Lý Thất Dạ quá nhanh, vị Kim Cương nọ chưa kịp hoàn hồn thì thân thể đã bị quất bay. "Phanh..."
Lý Thất Dạ vung pháp tắc đánh vị Kim Cương nọ, vị Kim Cương nọ nện mạnh xuống mặt đất, đập nát mấy ngọn núi.
- Làm càn...
Thiết Kim Cương quát lạnh, hai tay túm chặt, chỉ nghe có tiếng "phanh" vang lên, hai cái chập chèng xuất hiện trong tay. Khi hai cái chập chèng vỗ vào nhau thì sóng âm như sóng thần ập tới, có khí thế hủy thiên diệt địa.
Lại một tiếng "phanh..." vang lên, thế nhưng cặp chập chèng vừa vỗ dính lại với nhau thì đã bị hai ngón tay của Lý Thất Dạ kẹp lấy, Thiết Kim Cương mặt mày đỏ bừng, bởi vì cặp chập chèng như mọc rễ trong hai ngón tay của Lý Thất Dạ, hắn không thể rung chuyển mảy may. - Trả lại cho ngươi...
Lý Thất Dạ búng một ngón tay, "phanh" một cái, Thiết Kim Cương chưa kịp chống đỡ thì thân thể đã bị chập chèng đánh văng, nháy mắt bị đánh bay tới chân trời, ói mạnh máu tươi. - Giết...
Trong nháy mắt, Kim Kim Cương quát lạnh, sát khí nổi lên bốn phía, Giới Đao màu vàng chém ra, nháy mắt sóng đao ngập trời, quấn lấy Lý Thất Dạ.
- Cút...
Lý Thất Dạ không thèm nhìn tới, trở tay vỗ một chưởng, chỉ nghe tiếng "phanh" vang lên, Giới Đao màu vàng bị một chưởng này đánh nát, Kim Kim Cương cả người lẫn đao bị đánh bay, ói mạnh máu tươi. - Không hay...
Những Kim Cương khác biến sắc, thế nhưng, trong nháy mắt, thân hình của Lý Thất Dạ lại lóe lên, khi vị Kim Cương cách hắn gần nhất vừa ra tay thì chỉ nghe "phanh" một cái, Lý Thất Dạ với tốc độ nhanh nhất thế gian, nháy mắt lên gối, đập mạnh vào cằm của hắn. Chỉ nghe tiếng xương vỡ "răng rắc" vang lên, hắn bị đập bay, ói mạnh máu tươi, nhuộm đỏ trời xanh. - Giết...
Những Kim Cương còn lại giận dữ phát điên, vội vàng ra tay. Có Kim Cương đưa hai tay kết vô thượng phật ấn, phật uy mênh mông, có khí thế đồ diệt bát phương. - Một tên hòa thượng giả mà thôi, cũng dám tự xưng là Phật.
Đối mặt với vô thượng phật ấn trấn sát, Lý Thất Dạ bật cười, một chỉ ngang trời, chỉ nghe "phanh" một cái, một chỉ chết chóc, nháy mắt đánh xuyên vô thượng phật ấn. Chỉ nghe một tiếng hét thảm "a", máu tươi vẩy xuống, lực chỉ vô song, lưu lại một cái lỗ máu trên lồng ngực vị Kim Cương này. - Chớ cuồng...
Có Kim Cương xòe bàn tay, hái trăng bắt sao, tay kiềm thiên địa, giống như lồng giam vô thượng, khóa chặt tất cả, muốn vây nhốt Lý Thất Dạ.
- Vuốt chim mà thôi...
Lý Thất Dạ đưa tay, nháy mắt nắm lấy năm ngón tay như lồng giam này, chỉ nghe "răng rắc", năm ngón tay bị bẻ gãy, một tiếng hét thảm vang lên, máu tươi loang lổ. - Cút...
Có Kim Cương muốn đánh lén từ phía sau, Lý Thất Dạ đá chân ngược ra phía sau, chỉ nghe "phanh" một cái, bàn chân đá trúng lồng ngực của hắn, đá hắn từ không trung rớt xuống, đạp mạnh lên mặt đất, tạo ra một cái hố sâu. "Phanh..."
Trong nháy mắt, Lý Thất Dạ vung mạnh bàn tay, đánh nát Tháp Thiên Vương trên bàn tay của một vị Kim Cương...
Lý Thất Dạ ra tay quá nhanh, giống như tia chớp. Trong nháy mắt, từng vị Kim Cương bị đánh bay, nhất thời, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục, máu tươi bắn tung tóe. - A...
Một tiếng hét thảm vang lên, chỉ thấy vị Kim Cương cuối cùng vừa nhảy vọt
lên trên thì đã bị Lý Thất Dạ từ trên đạp xuống, giống như giẫm lên lưng của một con chim ưng. Chỉ nghe "phanh" một cái, vị Kim Cương này từ trên cao đâm mạnh xuống đất, đâm vào một ngón núi, ngọn núi này vỡ nát từ đỉnh núi kéo dài tới chân núi thì mới dừng lại.
Lý Thất Dạ vừa ra tay, giống như phong quyển tàn vân, chớp mắt liền đánh bại Thập Đại Kim Cương.
Trong nháy mắt, Thập Đại Kim Cương giống như từng viên vẫn thạch, bị Lý Thất Dạ đánh rớt khỏi không trung, máu tươi bắn tung tóe, nhuộm đỏ trời xanh, tiếng kêu thảm liên tục, tiếng xương vỡ càng chói tai hơn.
Trong nháy mắt, bầu trời trống rỗng, chỉ có một mình Lý Thất Dạ đứng trên không trung, vạt áo phấp phới. Hắn đứng đó, tùy ý như thế, tự tại như thế, giống như vừa rồi hắn không hề ra tay, mà chỉ tiện tay ngắt hoa bẻ lá mà thôi.
Vào lúc này, dường như, hắn không phải đánh rơi Thập Đại Kim Cương, mà chỉ là cong tay búng bay mười con kiến mà thôi, không cần tốn quá nhiều sức lực....
Trong nháy mắt, Thập Đại Kim Cương bị đánh ngã lăn xuống đất, Thập Đại Kim Cương giống như mây trôi lá rụng, còn Lý Thất Dạ thì tựa như một trận cuồng phong. Khi cuồng phong quét qua thì một mảnh tươi sáng, mây lá đều bị quét sạch không chừa một miếng.