Đế Bá (Dịch)

Chương 3751 - Chương 3751 - Người Chết Sống Lại (1)

Chương 3751 - Người Chết Sống Lại (1)
Chương 3751 - Người Chết Sống Lại (1)

- Tài liệu tốt nha, tài liệu như thế, nhìn khắp Đế Thống Giới, e rằng không có mấy đạo thống có thể lấy ra. Hơn nữa sức mạnh như thế, e rằng không có đạo thống nào có thể lấy ra.

Có một vị đại sư rèn đúc binh khí chảy nước miếng, thì thào:

- Vật liệu như thế, tuyệt đối có thể rèn ra mười món, tám món binh khí tuyệt đỉnh, bây giờ lại lấy rèn đồng điện, đúng là... đúng là phung phí của trời.

Tất cả mọi người đều là người biết hàng, nhìn thấy vật liệu như thế, không khỏi chảy nước miếng. Bản thân đồng điện chính là một món bảo vật vô giá, ai nhìn thấy nó thì cũng đều thèm chảy nước miếng.

Mặc dù rất nhiều người nhìn thấy đồng điện đều thèm chảy nước miếng, thế nhưng không ai dám có ý đồ với nó. Thập Đại Kim Cương chính là vết xe đổ, làm gì có ai dám có ý đồ với nó chứ? Như vậy chính là không muốn sống. - Còn đoạt tiên thạch làm gì nữa, nếu như đoạt được tòa đồng điện này thì sẽ phát tài ngay.

Có vãn bối ực nước miếng.

- Câm miệng...

Trưởng bối của hắn sợ hãi giật nảy người, đưa tay bụm miệng hắn lại, tức giận nói:

- Ngươi muốn chết thì cũng đừng có liên lụy đến tông môn.

Vào lúc này, trưởng bối của hắn tái mặt nhìn Lý Thất Dạ, sợ Lý Thất Dạ hiểu lầm.

Lỡ như Lý Thất Dạ cho rằng bọn họ có ý đồ với đồng điện, nhấn một ngón tay, tất cả bọn họ sẽ chết ở chỗ này.

Mặc dù rất nhiều người thèm đồng điện chảy dãi, thế nhưng không ai dám nói muốn đoạt đồng điện, cho dù nói đùa thì cũng không dám nói. Lỡ như chọc đệ nhất hung nhân không vui thì một ngón tay cũng đủ tiêu diệt tông môn của bọn họ rồi.

Cho nên, nhìn đồng điện rực rỡ sắc màu ngay trước mắt, bọn họ nín không dám thở.

Đồng điện tọa lạc bên trong phế tích, hết sức trang nghiêm, giống như một tòa thần điện chí tôn vô thượng. Tòa đồng điện này rực rỡ màu sắc, giống như không thuộc về phàm giới, mà như từ trên trời rớt xuống.

Tòa đồng điện này được rèn bởi thần kim tinh túy nhất, còn thiên chuy bách luyện hơn cả thiên chuy bách luyện. Không chỉ không có tạp chất, mà nó còn là thần kim thần túy nhất được rèn luyện tiếp tục, có thể nói nó đã vượt qua thần kim.

Tòa đồng điện này được rèn bởi thần kim thuần túy nhất, không có gia trì, không có mài giũa, bản thân nó đã tỏa ra thần tính rồi, giống như là thần phôi, bản thân tài liệu đã có thần tính sẵn rồi.

Thử nghĩ mà xem, đồng điện lớn như vậy toàn là vật liệu như thế, cho nên thần tính do thần điện tỏa ra hết sức cường đại, mạnh mẽ chấn nhiếp lòng người, khi đứng trước tòa thần điện này, ngươi sẽ xúc động muốn ba quỳ chín lạy.

Đồng điện rực rỡ hào quang, khiến người ta nhìn mà tim đập thình thịch, nhất là đại sư luyện khí khi nhìn thấy đồng điện thì càng ực nước miếng. Đối với bọn họ, thần kim như này chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Nếu như bọn họ có được vật liệu như thế, cho dù chỉ cho bọn họ một góc nhỏ của thần điện thôi thì bọn họ cũng có thể rèn ra binh khí tuyệt đỉnh. - Khí trời oi bức, vừa hay có một nơi tốt để hóng mát.

Sau khi Lý Thất Dạ buông đồng điện xuống thì rất hài lòng, phủi tay, vừa cười vừa nói.

Câu nói này khiến mọi người im lặng, tất cả mọi người cười khổ, dùng thần kim trân quý như thế để chế tạo đồng điện đã đủ lãng phí rồi.

Thế mà lại còn dùng đồng điện để nghỉ mát, đúng là xa xỉ biết mấy.

Có thể nói rằng tòa đồng điện này chính là bảo vật vô giá, có rất nhiều Chân Thần bất hủ, Chân Đế vô địch cũng không có được đồng điện như thế làm hành cung. Nếu như thật sự có được đồng điện như thế làm hành cung thì cũng vô cùng quý giá, có thể trở thành bảo vật gia truyền.

Thế nhưng, Lý Thất Dạ lại chỉ coi tòa đồng điện quý báu như thế làm nơi hóng mát mà thôi, đúng là khiến người khác khó mà tin nổi. Cách tiêu xài xa xỉ như thế đã vượt qua thường thức của mọi người, đã vượt qua phạm vi tưởng tượng của mọi người.

Vào lúc này, mọi người ngoại trừ cười khổ thì cũng chỉ biết bó tay mà thôi. Có lẽ chỉ có người như đệ nhất hung nhân mới tiêu xài xa xỉ như vậy, mới coi tòa đồng điện này là nơi hóng mắt.

Lý Thất Dạ chậm rãi đáp xuống. Nhìn thấy Lý Thất Dạ hai chân chạm đất, Ngô Hữu Chính cùng Lâm Diệc Tuyết mừng rỡ, quỳ lạy dưới đất, rất lâu không đứng dậy.

- Cám ơn công tử, công tử chính là đại ân nhân của Minh Lạc thành, là chúa cứu thế của Minh Lạc thành. Công tử đã cứu lê dân bách tính của Minh Lạc thành, tiểu nhân không gì đền đáp, chỉ có thể làm trâu làm ngựa, đời đời làm việc cho công tử...

Ngô Hữu Chính quỳ trên đất cảm động không kiềm được nước mắt, nước mắt nóng hổi chảy ướt cả mặt. Nếu như không có Lý Thất Dạ, đừng nói Minh Lạc thành, mà toàn bộ Thạch Vận đạo thống cũng sẽ tan thành tro bụi.

Hôm nay Lý Thất Dạ ra tay, như vậy cũng có nghĩa Minh Lạc thành bọn họ được đảm bảo, Thạch Vận đạo thống cũng được đảm bảo. Ít nhất cũng không giống cá nằm trên thớt, mặc người chém giết. - Thế gian không có chúa cứu thế, người khác cứu ngươi nhất thời, nhưng không thể cứu ngươi một đời, cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân mình.

Lý Thất Dạ nhìn sư đồ Ngô Hữu Chính, lạnh nhạt nói, sau đó xoay lưng đi vào đồng điện.

Mặc dù Lý Thất Dạ nói như thế, thế nhưng trong lòng Ngô Hữu Chính vẫn cảm động rớt nước mắt, ba quỳ chín lạy, cuối cùng mới đứng dậy, đi theo Lý Thất Dạ vào đồng điện. - Kết thúc rồi.

Nhìn thấy một màn này, có người nói khẽ. Không ít tu sĩ chạy trốn vào tinh không lúc này mới chậm rãi đáp xuống Minh Lạc thành, thở dài một tiếng.

Trên thực tế trận chiến vừa rối rất ngắn, từ khi Lý Thất Dạ ra tay cho tới khi chiến tranh kết thúc, chẳng qua chỉ là thời gian uống cạn một chén trà mà thôi.

Thế nhưng, trong thời gian uống cạn một chén trà này đã phát sinh quá nhiều chuyện rung động lòng người. Thập Đại Kim Cương chết thảm, chiến hạm đoàn của Tàng Kim Động tan thành tro bụi, một khi tin tức này truyền đi thì sẽ khiến toàn bộ Đế Thống Giới rung động.

Sau khi chuyện kinh thiên này kết thúc thì Minh Lạc thành vốn đang náo nhiệt bắt đầu yên tĩnh. Trước đó, sau khi đông đảo môn phái đạo thống đi vào Minh Lạc thành thì cảnh tượng náo nhiệt biết mấy, thế nhưng lúc này lại trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Trước đó, sau khi đông đảo môn phái đạo thống đi vào Minh Lạc thành, bọn họ phách lối biết mấy, bá đạo biết mấy. Nói không ngoa, rất nhiều tu sĩ cường giả sau khi đi vào Minh Lạc thành thì hoành hành bá đạo, giống như con cua, đi ngang trên phố, thích gì làm nấy.

Bình Luận (0)
Comment