Đế Bá (Dịch)

Chương 3796 - Chương 3796 - Ra Tay Liền Vô Địch

Chương 3796 - Ra Tay Liền Vô Địch
Chương 3796 - Ra Tay Liền Vô Địch

Chỉ là hơi ép cách không mà thôi, ngón tay của Lý Thất Dạ vẫn còn chạm trên lưỡi kiếm, thế nhưng Dương Đình Vũ không kịp kêu thảm thì đã bị ép thành sương máu.

E rằng Dương Đình Vũ nằm mơ cũng không ngờ rằng mình lại chết nhanh như vậy, ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không có, chỗ dựa Mộc Kiếm Chân Đế ngay cả cơ hội ra tay cứu hắn cũng không có.

Ban đầu, Dương Đình Vũ dám tới Minh Lạc thành, dám đứng trước cửa thành Minh Lạc thành khiêu khích Lý Thất Dạ là bởi vì có sư phụ Mộc Kiếm Chân Đế làm chỗ dựa, cho hắn lực lượng, cũng cho hắn niềm tin.

Khiến Dương Đình Vũ ngộ nhận là, cho dù Lý Thất Dạ cường đại cách mấy, thế nhưng vẫn có Mộc Kiếm Chân Đế che chở hắn, hắn sẽ không bị thương, sẽ không chết trong tay Lý Thất Dạ.

Thế nhưng không ngờ rằng chớp mắt lại bị Lý Thất Dạ ép chết, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lý Thất Dạ ép thành sương máu, hơn nữa Mộc Kiếm Chân Đế mà hắn cho rằng tuyệt đối có thể che chở hắn lại không ra tay cứu hắn.

Có thể nói, ngay khoảnh khắc bị ép thành sương máu, e rằng trong lòng Dương Đình Vũ đã tràn ngập hối hận, đây đúng là muốn hắn đi tìm đường chết mà.

"Phanh..."

Ngay khoảnh khắc Dương Đình Vũ bị ép thành sương máu thì trường kiếm trong tay Tô Mặc Bạch lập tức vỡ nát, nháy mắt vỡ thành ngàn vạn mảnh, hóa thành vô số toái phiến.

Điều này khiến cho Lãnh Điện Kiếm Thần khiếp sợ, lúc này hắn nhận ra mình không phải là đối thủ của Lý Thất Dạ, hai người bọn họ chênh lệch với nhau quá lớn.

Ngay lúc này, Lãnh Điện Kiếm Thần nhanh chóng rút lui, nháy mắt rút lui trở về doanh địa Mộc gia như một tia chớp.

Lúc này Lãnh Điện Kiếm Thần hết sức rõ ràng, tồn tại như Lý Thất Dạ, sợ rằng chỉ có cường đại như Chân Đế mới có thể chống đỡ nổi, thực lực như hắn chỉ là tự tìm đường chết mà thôi. - Đã tới rồi mà còn muốn đi sao?

Lý Thất Dạ cười nhạt, bước ra một bước.

Tốc độ của Lãnh Điện Kiếm Thần mặc dù nhanh không ai bằng, thế nhưng Lý Thất Dạ vừa bước ra một bước thì nháy mắt đã chặn đường lui của hắn, nháy mắt chặn trước mặt của hắn. "Keng..."

Ngay lúc Lý Thất Dạ gần trong gang tấc, Lãnh Điện Kiếm Thần ra tay. Mặc dù trong tay của hắn không có kiếm, thế nhưng trong lòng lại có kiếm, vừa ra tay thì ánh kiếm ngập trời, kiếm đạo hoành không.

Trong tiếng kiếm reo "keng...", chỉ thấy một kiếm hoành không, trấn sát thiên địa, như thiểm điện ghim chết chư thần. Ngay khoảnh khắc này, chỉ nghe tiếng kiếm reo "keng keng keng" liên miên không dứt.

Khi kiếm đạo này trấn sát xuống thì có ngàn vạn thanh thần kiếm lao về phía Lý Thất Dạ như tia chớp. Ngàn vạn thanh thần kiếm này tốc độ quá nhanh, có thể nháy mắt đâm xuyên đại địa, có thể đâm đại địa thành cái rỗ.

Hơn nữa khi ngàn vạn thanh thần kiếm này lao xuống thì lập tức khóa chặt Lý Thất Dạ, kiếm ý rét lạnh, bất kể ngươi có pháp thuật thông thiên như thế nào thì cũng không thể chạy trốn.

Một kiếm này, vô kiếm thắng hữu kiếm, kiếm đạo trực tiếp giáng xuống, đây là chiêu thức hung mãnh bá đạo nhất của Lãnh Điện Kiếm Thần.

- Tiểu thuật mà thôi.

Đối mặt với ngàn vạn thanh thần kiếm lao xuống, Lý Thất Dạ không hề nháy mắt. Khi ngàn vạn thanh thần kiếm này mang theo khí thế hủy trời diệt đất lao xuống hướng Lý Thất Dạ thì trong nháy mắt đã gần Lý Thất Dạ trong gang tấc, kiếm đạo cuồn cuộn vô biên đã đâm tới trước yết hầu của Lý Thất Dạ, kiếm phong vô cùng sắc bén muốn trong nháy mắt đâm thủng yết hầu của Lý Thất Dạ.

Thế nhưng ngay lúc này, mọi thứ như dừng lại, mọi ngươi như nhìn thấy hình ảnh trước mắt dừng lại.

Ngàn vạn thanh thần kiếm gần Lý Thất Dạ trong gang tấc, thế nhưng ngàn vạn thanh thần kiếm này không đâm tới nổi nữa, giống như có thứ gì đó ngăn chúng lại, nhưng cũng giống như chúng nó bị điểm huyệt.

Cho dù mũi kiếm của Lãnh Điện Kiếm Thần đã đâm tới trước yết hầu của Lý Thất Dạ thế nhưng lại không thể đâm vào, mặc cho Lãnh Điện Kiếm Thần dốc hết sức lực, hao hết huyết khí thì vẫn không có tác dụng. - Cho dù sư phụ của ngươi ra tay thì cũng chỉ là không biết tự lượng sức mình mà thôi.

Đối mặt với mũi kiếm đâm tới cổ họng của mình, Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt.

Ngay lúc này, Lý Thất Dạ giơ một ngón tay, ngón tay ấn nhẹ một cái, chỉ nghe tiếng "phanh" vang lên.

Khi tiếng "phanh" này vang lên thì thời gian bắt đầu chảy tiếp, chỉ thấy trong tiếng "phanh" này, ngàn vạn thanh thần kiếm vỡ nát, hòa thành toái phiến óng ánh rơi rải.

Tiếng "răng rắc" không ngừng vang lên, vào lúc này, Lãnh Điện Kiếm Thần bị hất bay, toàn thân truyền ra tiếng xương gãy, máu tươi phun mạnh, toàn thân đầm đìa máu me.

Ngón tay của Lý Thất Dạ ấn nhẹ, sức mạnh quá kinh khủng, cho dù Lãnh Điện Kiếm Thần đã bị hất bay thì hắn vẫn còn phun máu, xương cốt toàn thân vẫn còn bị sức mạnh kinh khủng nghiền nát. Còn tiếp tục như vậy nữa thì khi Lãnh Điện Kiếm Thần từ trên không trung ngã xuống, e rằng đã bị sức mạnh kinh khủng nghiền thành bánh thịt, thậm chí có khả năng bị nghiền thành sương máu. "Phanh..."

Ngay lúc này, ngay thời khắc sinh tử này, một bàn tay đưa tới, nháy mắt đón lấy Lãnh Điện Kiếm Thần vào lòng bàn tay, muốn cứu Lãnh Điện Kiếm Thần khỏi sức mạnh kinh khủng.

Khi bàn tay này đưa tới thì chỉ nghe một tiếng "ba", cho dù bàn tay này có pháp tắc Chân Đế rủ xuống như thác, cho dù bàn tay này tràn ngập khí tức Chân Đế, thế nhưng trước sức mạnh kinh khủng này, ống tay áo của hắn vẫn bị xé rách, vô số vải vụn bay tán loạn.

Mà khi này, chỉ thấy máu tươi bay phấp phới, cũng không biết là máu của Lãnh Điện Kiếm Thần, hay là máu của bàn tay này nữa.

- Mộc Kiếm Chân Đế.

Nhìn thấy bàn tay đưa qua đón Lãnh Điện Kiếm Thần vào lòng bàn tay, có người kêu lớn.

Rất hiển nhiên, ngay khoảnh khắc sinh tử, thân làm sư phụ Mộc Kiếm Chân Đế cuối cùng cũng đứng ngồi không yên, ra tay cứu Lãnh Điện Kiếm Thần.

- Giết...

Ngay lúc này, một tiếng hét vang lên, đại đội binh mã Mộc gia đi theo Lãnh Điện Kiếm Thần gào hét, những đệ tử Mộc gia này nóng lòng cứu chủ, gầm lên giận dữ, tiếng gầm ngập trời, giống như sóng thần đập thẳng lên trời, muốn cuốn lấy nhật nguyệt tinh thần trên trời. "Đùng"

Các đệ tử cường giả của đại đội binh mã này đồng loạt đâm thương, một thương động trời, giống như rừng thương mưa kiếm, nháy mắt chỗ bị mũi thương đâm tới hóa thành thương kình vô cùng kinh khủng, lao thẳng về hướng Lý Thất Dạ như một con thanh long.

Chỉ nghe tiếng thanh long ngâm vang "ô", thương kình như thanh long múa vuốt, muốn cấu xé Lý Thất Dạ thành từng mảnh.

Bình Luận (0)
Comment