Đế Bá (Dịch)

Chương 3819 - Chương 3819 - Thời Quang Chảy Chậm (1)

Chương 3819 - Thời Quang Chảy Chậm (1)
Chương 3819 - Thời Quang Chảy Chậm (1)

- Kiếm vực...

Nhìn thấy màn này, có người hét lên. Khi rừng kiếm chằng chịt chết chóc này giáng lâm thì sẽ trấn sát chư thần, tàn sát chúng sinh, kiếm vực có thể đồ diệt mọi thứ trên thế gian. - Giết...

Khi kiếm vực của Mộc Kiếm Chân Đế phủ xuống, người đầu tiên ra tay không phải là Mộc Kiếm Chân Đế, mà là Tứ Đại Bảo Vương.

"Thùng thùng thùng..."

Hai tay của hắn điên cuồng đánh vào Truy Hồn Cổ, trong tiếng trống "thùng thùng thùng", sóng âm nhấn chìm thế giới.

Lúc này, tiếng trống của Tứ Đại Bảo Vương cuồn cuộn bất tuyệt, giống như sóng thần, sóng âm nhấc cao nghìn tỉ trượng, đập mạnh về phía Lý Thất Dạ.

"Phanh phanh phanh"

Khi sóng gầm đánh tới thì từng viên sao trời nháy mắt vỡ nát, có thể tưởng tượng được khi sóng gầm đánh tới, uy lực khủng bố như thế nào.

"Phanh..."

Sóng gầm còn chưa đánh tới Lý Thất Dạ thì không gian thời gian xung quanh Lý Thất Dạ bị đánh nát, vô số mảnh vỡ thời không bay tứ tán.

"Keng..."

Khi sóng gầm xông tới Lý Thất Dạ thì kiếm vực của Mộc Kiếm Chân Đế cũng đã phủ xuống đỉnh đầu của Lý Thất Dạ.

Kiếm reo cửu thiên, nghìn tỉ đế kiếm hóa thành kiếm hải, nháy mắt bao trùm lấy Lý Thất Dạ, nghìn tỉ đế kiếm trấn sát về phía Lý Thất Dạ.

- Giết...

Ngay lúc này, Quan Thụ Giả cùng Hươu Khách Ông liên thủ với nhau. Sức mạnh mênh mông vô tận của Quan Thụ Giả rót vào trong cơ thể của Hươu Khách Ông, còn sừng hươu của Hươu Khách Ông thì xuyên qua kiếm hải, xuyên qua sóng gầm, nháy mắt đâm vào sau lưng Lý Thất Dạ. - Không muốn thể diện...

Nhìn thấy bốn người Mộc Kiếm Chân Đế đồng thời ra tay đánh lén Lý Thất Dạ, Đoạn Ngọc Chân Đế biến sắc, bước ra một bước.

Thế nhưng khi Đoạn Ngọc Chân Đế vừa ra bước thì đằng sau có một bàn tay vô hình đè vai nàng lại.

Lúc này đằng sau Đoạn Ngọc Chân Đế vang lên tiếng nói già nua, nói chậm:

- An tâm chớ vội, hắn mạnh ngoài sức tưởng tượng của ngươi, không cần ngươi ra tay giúp đỡ, tự hắn có thể ngăn cản được, ngươi đứng đó xem tuồng là được.

Tiếng nói già nua này mặc dù vang lên ở phía sau Đoạn Ngọc Chân Đế, thế nhưng người nói chuyện lại không ló mặt, tựa như hắn không có mặt ở nơi này vậy.

Nghe vậy, Đoạn Ngọc Chân Đế hơi do dự, cuối cùng hít sâu một hơi, dừng bước không động.

Bốn người Hươu Khách Ông đồng loạt ra tay, chóng vánh như thiểm điện, làm người ta không nhìn kịp.

Mặc dù bốn người Hươu Khách Ông nhìn như ra tay cùng một lúc, thế nhưng trên thực tế thì không phải như vậy.

Mới đầu, người ra tay đầu tiên chính là Mộc Kiếm Chân Đế, thế nhưng người tập kích Lý Thất Dạ sớm nhất lại là Tứ Đại Bảo Vương. Thế nhưng khi sóng gầm vừa xông tới Lý Thất Dạ thì kiếm vực của Mộc Kiếm Chân Đế cũng giáng lâm, đồng bộ với sóng gầm của Tứ Đại Bảo Vương.

Trong bốn người, người ra tay muộn nhất chính là Quan Thụ Giả cùng Hươu Khách Ông. Quan Thụ Giả chuyển sức mạnh vô song của mình vào sừng hươu của Hươu Khách Ông, Hươu Khách Ông vô thanh vô tức gảy sừng đâm sau lưng Lý Thất Dạ.

Trên thực tế, bọn họ ra tay chóng vánh, chỉ trong vòng một cái chớp mắt mà thôi. Một cái chớp mắt này không hề quan trọng, thế nhưng đối với tồn tại cấp bậc như bọn họ thì thời gian một cái chớp mắt này lại khác hẳn.

Mặc dù bọn họ ra tay có trình tự, bất luận là Mộc Kiếm Chân Đế ra tay trước, hay Tứ Đại Bảo Vương tập kích trước, thế nhưng ở giây cuối cùng đều đánh tới Lý Thất Dạ.

Bất luận là sóng gầm của Tứ Đại Bảo Vương hay là kiếm vực của Mộc Kiếm Chân Đế, hay là sừng hươu vô thanh vô tức của Hươu Khách Ông, đều đồng loạt đánh lên thân Lý Thất Dạ.

Trên thực tế, đây là một loại phối hợp ăn ý. Mặc dù Tứ Đại Bảo Vương cùng Mộc Kiếm Chân Đế ra tay trước, hơn nữa bọn họ còn tung ra đòn đánh trí mạng, thế nhưng bọn họ không cậy vào đòn đánh trí mạng của mình có thể trấn sát Lý Thất Dạ.

Bọn họ tung ra đòn đánh cường đại vô địch như thế là để che giấu đòn tấn công của Hươu Khách Ông.

Mộc Kiếm Chân Đế cùng Tứ Đại Bảo Vương ra tay trước, hơn nữa vừa ra tay thì chính là vô địch, đánh nát tám hướng, trấn sát chư thần, uy lực cường đại khiến người nghe sợ mất mật.

Sừng hươu của Hươu Khách Ông được tung ra muộn nhất, hơn nữa còn vô thanh vô tức, tốc độ nhanh khó tin. Sừng hươu cùng kiếm vực, sóng gầm đồng thời đánh lên trên người Lý Thất Dạ.

Lúc này, người ta thường chỉ chú ý tới kiếm vực của Mộc Kiếm Chân Đế cùng sóng gầm của Tứ Đại Bảo Vương, còn sừng hươu đánh lén thì thường bị người ta bỏ qua.

Mà sừng hươu này chính là cái trí mạng nhất, đáng sợ nhất, nó không chỉ vô thanh vô tức, mà còn vô cùng bén nhọn, đâm về phía Lý Thất Dạ nhanh như thiểm điện. - Không tốt...

Ngay lúc sừng hươu đâm tới sau lưng Lý Thất Dạ thì có Chân Thần bất hủ cảm thấy nguy hiểm, cảm thấy như có vật vô cùng bén nhọn đâm xuyên trái tim của mình, làm người ta phải giật mình.

Nhưng lúc cảm thấy nguy hiểm thì đã muộn rồi, mọi người chỉ nghe một cái "xùy", thanh âm bén nhọn như đâm xuyên mọi thứ trên thế gian, ngay lúc này, nó không chỉ đâm xuyên trái tim của Lý Thất Dạ, mà còn đâm xuyên thời không, đâm xuyên đại đạo, thậm chí là đâm xuyên thiên địa.

Ngay khi sừng hươu đâm xuyên thì mọi người có ảo giác rằng, lúc này, mọi thứ trong thiên địa đều bị sừng hươu đâm xuyên, ngay cả lồng ngực của mình cũng vậy.

Ngay khi này mọi người đều cảm thấy rằng sừng hươu bén nhọn đã đâm xuyên lồng ngực của mình, giọt giọt máu tươi nhỏ xuống từ sừng hươu.

Ngay khi này mọi người đều trợn mắt, cúi đầu nhìn lồng ngực của mình, giống như sừng hươu thật sự đâm xuyên lồng ngực của mình vậy. Cảm nhận được ảo giác này, mọi người đều khiếp sợ biến sắc. - Má ơi...

Sau khi cảm thấy lồng ngực mình bị sừng hươu đâm xuyên, có tu sĩ cường giả gầm lên. Cảm giác này quá chân thật, quá rung động, quá đáng sợ.

Ngay khi này, mọi người cùng nhìn Lý Thất Dạ. Lúc này, thời gian như dừng lại, tất cả mọi thứ trên thế gian đều dừng lại. Lúc này, sừng hươu đã đâm xuyên lồng ngực của Lý Thất Dạ, sóng gầm đánh trúng người Lý Thất Dạ, kiếm vực trấn sát Lý Thất Dạ, muốn xoắn nát Lý Thất Dạ.

Mọi người trợn mắt, mọi người chấn động nhìn một màn này, mọi người há miệng thật lớn.

- Lý Thất Dạ xong đời rồi...

Lúc này, có người hoảng sợ nói.

Thế nhưng lúc này thời gian như bị kéo dài vô hạn, ngay cả tu sĩ cưởng giả hoàng sợ thốt lên câu trên thì câu nói trên cũng bị kéo dài vô hạn, tựa như cho dù mất cả cuộc đời thì cũng không thể nói xong câu nói này.

Bình Luận (0)
Comment