- Bởi vì tốc độ của hắn vượt qua thời gian cho nên trong khoảnh khắc này hắn muốn làm gì thì làm, không gì có thể ngăn cản. Trong khoảnh khắc này hắn chúa tể mọi thứ, bất luận tồn tại cường đại cách mấy đi nữa thì cũng chỉ là sâu kiến trong tay hắn mà thôi.
Nói đến đây, tiếng nói trở nên có vẻ trịnh trọng, cũng rất nghiêm trọng.
Đoạn Ngọc Chân Đế nghe vậy, không khỏi hít lạnh. Một khoảnh khắc mặc dù rất ngắn, thế nhưng lại có thể dồn người ta vào chỗ chết, có thể nắm giữ vận mệnh của mọi người, có thể nắm giữ sinh tử của mọi người, chuyện như vậy kinh khủng biết mấy. Trong khoảnh khắc này, Lý Thất Dạ tựa như chúa tể chí cao vô thượng, thậm chí có thể nói rằng trong khoảnh khắc này Lý Thất Dạ chính là tạo vật chủ, hắn có thể sáng tạo mọi thứ.
Lúc này Đoạn Ngọc Chân Đế mới thật sự hiểu chênh lệch giữa mình với Lý Thất Dạ, chỉ cần một khoảnh khắc này thôi thì Lý Thất Dạ đã có thể đẩy nàng vào chỗ chết, trong khoảnh khắc này, ngay cả Chân Đế sáu cung như nàng cũng chỉ là một hạt bụi bé nhỏ mà thôi.
Đương nhiên không ai nhìn rõ như vị lão tổ sau lưng Đoạn Ngọc Chân Đế, cũng không ai nhìn ra ảo diệu thật sự như hắn. Mặc dù vậy, nhìn thấy bốn người Mộc Kiếm Chân Đế bị đánh tàn, mọi người khiếp sợ, mọi người hít lạnh một hơi, không khỏi rùng mình. - Chuyện này... quá kinh khủng.
Ngay cả lão tổ đại giáo, Chân Thần bất hủ cũng mềm nhũn hai chân, còn người có đạo hạnh yếu kém thì sợ hãi run cầm cập, không đứng dậy nổi.
Mộc Kiếm Chân Đế, Hươu Khách Ông, Quan Thụ Giả, Tứ Đại Bảo Vương, bốn người bọn họ đại biểu cho điều gì? Bốn người bọn họ liên thủ chính là đại biểu cho sức mạnh cường đại nhất tối cao nhất của Đế Thống Giới, thế nhưng trong chớp mắt bốn người bọn họ lại bị Lý Thất Dạ đánh tàn phế, thực lực như thế kinh khủng biết mấy, đạo hạnh như thế kinh khủng biết mấy. - Quá nhàm chán.
Lúc này, Lý Thất Dạ ngáp một cái, lạnh nhạt nói:
- Không phải có một trường tồn bất hủ sao? Lúc nào thì mới ra tay, ta cũng muốn làm nóng người một xíu.
Lời này vừa thốt, mọi người đều ngạt thở. Bất luận mạnh như thế nào đi nữa thì lúc này, khi nghe Lý Thất Dạ nói câu nói này thì cũng cảm thấy không sao thở nổi.
Mọi người đương nhiên biết trường tồn bất hủ trong miệng Lý Thất Dạ là ai, hắn đương nhiên là Bách Nhật đạo nhân.
Trước đó Lý Thất Dạ cũng từng xem thường Bách Nhật đạo nhân, thế nhưng trước đó khi Lý Thất Dạ nói ra lời nói khinh miệt như thế, mọi người ít nhiều gì cũng cảm thấy Lý Thất Dạ quá cuồng vọng, mặc dù hắn cường đại vô song thế nhưng vẫn chưa tới tình trạng có thể xem thường Bách Nhật đạo nhân.
Thế nhưng bây giờ khi Lý Thất Dạ hời hợt nói câu nói này thì lập tức khiến mọi người hít thở không thông, mọi người đều cảm thấy ngạt thở.
Bởi vì lúc này mọi người đều cảm thấy Lý Thất Dạ xem thường Bách Nhật đạo nhân là chuyện đương nhiên, không có gì lạ.
Cũng bởi vì Lý Thất Dạ xem thường Bách Nhật đạo nhân trở thành chuyện đương nhiên nên mới khiến người ta ngạt thở, mới khiến người ta tuyệt vọng.
Bách Nhật đạo nhân là tồn tại thế nào? Trường tồn bất hủ, trong lòng mọi người hắn chính là tồn tại khủng bố vô song, có thể xem là Đế Thống Giới đệ nhất cường giả.
Thế nhưng bây giờ Lý Thất Dạ lại có vốn liếng hời hợt xem thường hắn, như vậy, Lý Thất Dạ còn kinh khủng như thế nào, còn đáng sợ như thế nào?
Nhất thời, Lý Thất Dạ tựa như một ngọn núi không thể nhìn thấy đỉnh ngọn đứng sừng sững trước mắt mọi người. Hắn tựa như một ngọn núi thần đè nặng trái tim của mọi người, chỉ cần Lý Thất Dạ vẫn còn thì hắn sẽ ép mọi người không thở nổi, đời này của mọi người sẽ không thể vượt qua hắn, tất cả mọi người ở Đế Thống Giới chỉ có thể ngưỡng vọng hắn mà thôi!
Một số người cho rằng mình vô địch, một số người cho rằng mình cường đại, thế nhưng lúc này Lý Thất Dạ đứng đấy, so sánh với hắn thì bọn họ nhỏ bé biết mấy, bọn họ vô nghĩa biết mấy. Chênh lệch đáng sợ như thế khiến con người ta cảm thấy tuyệt vọng, cho dù có cố gắng cả đời đi nữa thì cũng không thể nào bắt kịp Lý Thất Dạ.
Sự cố gắng của ngươi, sự chăm chỉ của ngươi đều là vô dụng, đều là vô nghĩa.
Nhất thời, mọi người nhìn Lý Thất Dạ, cảm thấy toàn thân bũn nhũn, giống như khinh khí cầu tiết khí.
"Soạt soạt soạt"
Lúc này, có tiếng đá vụn văng tung tóe vang lên. Lúc này chỉ thấy vài bóng người phóng lên trời, xuất hiện trước mắt mọi người.
Mộc Kiếm Chân Đế, Hươu Khách Ông, Quan Thụ Giả, Tứ Đại Bảo Vương, bốn người bọn họ lại xuất hiện trước mắt thế nhân. Mặc dù bọn họ bị Lý Thất Dạ đánh tàn phế, thế nhưng lại không đánh chết bọn họ. Sau một thời gian ngắn chữa thương, cuối cùng bọn họ cũng khôi phục nguyên khí, lần nữa lao lên, lại giằng co với Lý Thất Dạ ngay trên bầu trời.
Mặc dù lúc này có người trong bốn người Mộc Kiếm Chân Đế muốn chạy trốn, thế nhưng bọn họ biết, Lý Thất Dạ cường đại như thế, bọn họ rất khó chạy trốn.
Huống chi bọn họ đều là nhân vật vang danh thiên hạ, bất luận là vì danh dự của mình, hay là vì tôn nghiêm của tông môn, bọn họ đều không được phép chạy trốn. Cho dù bọn họ chiến tử đến cùng thì bọn họ cũng không thể chạy trốn, bằng không thì bọn họ không chỉ chết thảm mà còn khiến tông môn của mình, con cháu của mình lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Lúc này, bất kể có thắng được Lý Thất Dạ hay không thì bốn người Mộc Kiếm Chân Đế chỉ có một lựa chọn duy nhất đó chính là huyết chiến đến cùng, đến chết mới thôi, đây là lựa chọn duy nhất của bọn họ, bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác nữa!
Lúc này, khi bốn người Mộc Kiếm Chân Đế nhìn Lý Thất Dạ thì bọn họ đều tái mặt, trong lòng nảy sinh sợ hãi.
Mặc dù thế gian vẫn còn người mạnh hơn bọn họ, thế nhưng muốn tồn tại như Mộc Kiếm Chân Đế, Hươu Khách Ông sợ hãi, muốn dao động nội tâm của bọn họ là chuyện hết sức khó khăn, thậm chí là chuyện không thể nào.
Thế nhưng lúc này bốn người Mộc Kiếm Chân Đế đều sợ hãi, đạo tâm của bọn họ đã dao động. Bọn họ biết, sợ hãi là chuyện xấu, một khi đạo tâm dao động thì sẽ sinh ra tâm ma, là điều tối kỵ nhất đối với tu sĩ cường đại như bọn họ.
Lúc này, bốn người Mộc Kiếm Chân Đế nhìn nhau, hít sâu một hơi, dằn lại cảm giác sợ hãi. Hôm nay, bọn họ chỉ có thể huyết chiến đến cùng, chỉ có thể chiến tử đến cùng, như vậy bọn họ mới có thể chiến thắng sợ hãi trong lòng.
Bằng không, cho dù bọn họ còn sống rời đi thì cảm giác sợ hãi sẽ trở thành tâm ma trong lòng, sẽ bám theo bọn họ suốt cả cuộc đời.