Đế Bá (Dịch)

Chương 3915 - Chương 3915 - Ảo Diệu Của Nấu Ăn

Chương 3915 - Ảo Diệu Của Nấu Ăn
Chương 3915 - Ảo Diệu Của Nấu Ăn

Quách Giai Tuệ là tỷ muội tốt của Triệu Trí Đình, thấy nàng bị như thế thì thầm sốt ruột, lo lắng thay cho nàng. Cuối cùng Quách Giai Tuệ lén nói ra bí mật cho Triệu Trí Đình biết. Dù sao Triệu Trí Đình luôn rất tốt với Quách Giai Tuệ, giờ nàng gặp rắc rối, Quách Giai Tuệ muốn giúp đỡ một chút.

Nghe Quách Giai Tuệ nói xong ban đầu Triệu Trí Đình không tin được, vì lúc hái thuốc nàng cũng đi chung với Quách Giai Tuệ, nàng biết rõ tình huống của Lý Thất Dạ, lúc trở về nàng còn giúp Quách Giai Tuệ cõng hắn.

Bây giờ một phàm nhân tàn phế trở thành cao nhân cao sâu khó dò, biến chuyển đột ngột khiến Triệu Trí Đình không tin được. Nếu không phải Quách Giai Tuệ nói thì Triệu Trí Đình không muốn tin, tưởng là trò đùa ác ý.

Cuối cùng Triệu Trí Đình vẫn tin lời Quách Giai Tuệ, vì hai tỷ muội tình cảm rất tốt, Quách Giai Tuệ sẽ không lừa nàng. Hơn nữa mọi người đều thấy dạo này Quách Giai Tuệ tiến bộ, sư phụ của họ cũng khen nức nở, bảo là kỳ tích, khen Quách Giai Tuệ được chân truyền của mình.

Quách Giai Tuệ chỉ chiêu cho Triệu Trí Đình, xúi đi thỉnh giáo Lý Thất Dạ. Quách Giai Tuệ còn đề nghị Triệu Trí Đình nấu đồ ngon cho Lý Thất Dạ. Vì lần đầu tiên Lý Thất Dạ tỉnh lại nói thẳng tay nghề của Quách Giai Tuệ dở, làm đồ ăn khó ăn. Triệu Trí Đình ở trong tông môn nổi tiếng là thần bếp xinh đẹp, nàng không chỉ tu luyện rất tốt còn nấu ăn ngon.

Không biết sao từ nhỏ Triệu Trí Đình đã rất thích làm đồ ăn, khiến nàng có danh hiệu ‘thần bếp xinh đẹp’ trong tông môn.

Triệu Trí Đình muốn được Lý Thất Dạ chỉ điểm, vì sư phụ đã bó tay với tình huống của nàng. Sư phụ của bọn họ chỉ điểm mấy lần nhưng Triệu Trí Đình không cách nào đột phá bình cảnh, nàng đành gửi gắm hy vọng vào Lý Thất Dạ.

Quách Giai Tuệ đề nghị, Triệu Trí Đình mỗi ngày làm bạn bên Lý Thất Dạ, cùng Quách Giai Tuệ hầu hạ chải tóc cho hắn, mỗi ngày vắt óc nấu đồ ăn mình giỏi làm nhất, hy vọng có thể đánh động hắn, được hắn ưu ái.

Nhưng từng ngày qua đi, Lý Thất Dạ không phản ứng chút nào, không nhúc nhích, như người thực vật.

Thời gian lâu Triệu Trí Đình hơi dao động, không biết Lý Thất Dạ có thật sự có năng lực này không, hay hắn mãi mãi không tỉnh lại. Vì Quách Giai Tuệ cũng không dám chắc khi nào Lý Thất Dạ thức tỉnh.

Dù vậy Triệu Trí Đình vẫn kiên trì, ngày dài vẫn như ban đầu, cùng Quách Giai Tuệ hầu hạ Lý Thất Dạ. Triệu Trí Đình xem đây là thử thách cho mình, nàng tự thử thách kiên nhẫn và kiên định của mình. Trong quá trình Triệu Trí Đình dần hiểu tu luyện thì nên kiên định như vậy, dù biết rõ có lẽ không có kết quả vẫn cứ kiên trì.

Từng ngày trôi qua, Triệu Trí Đình, Quách Giai Tuệ không biết đã qua bao lâu, hai người đã thói quen hầu hạ Lý Thất Dạ. Đôi khi Triệu Trí Đình đến làm bạn bên Lý Thất Dạ, nói chuyện phiếm, lải nhải với hắn, trút tâm sự buồn phiền.

Hôm nay Triệu Trí Đình như mọi khi tốn nhiều công sức nấu món ngon hầu hạ Lý Thất Dạ.

Đột nhiên một giọng nói lạnh nhạt vang bên tai nàng:

- Mấy ngày nay ngươi nấu khó ăn.

Triệu Trí Đình chợt nghe tiếng nói làm nàng suýt đứng tim, nếu không phải lúc trước được Quách Giai Tuệ nhắc nhở thì nàng đã trượt tay làm rớt dĩa ăn.

Triệu Trí Đình hết hồn, đứng dậy nhìn Lý Thất Dạ, lắp bắp nói:

- Tiền... tiền... tiền bối... không... không... công tử.

Lý Thất Dạ lại nhắm mắt, không nhúc nhích.

Triệu Trí Đình nghi ngờ có phải mình sinh ra ảo giác, nín thở nhìn Lý Thất Dạ.

Giọng Lý Thất Dạ lại hờ hững cất lên, hắn mở mắt ra liếc nàng một cái:

- Ngươi không ảo giác.

Khi Lý Thất Dạ mở mắt Triệu Trí Đình hoàn toàn tin lời Quách Giai Tuệ.

Lý Thất Dạ mãi không nhúc nhích làm lòng Triệu Trí Đình từng dao động, sau đó nàng dần thói quen. Đối với nàng Lý Thất Dạ có tỉnh hay không đều chẳng quan trọng, nàng kiên trì làm chuyện này là vì chính mình. Bây giờ Lý Thất Dạ bỗng tỉnh lại, khiến Triệu Trí Đình tin tưởng hắn có thể thức tỉnh, cũng nhớ lời Quách Giai Tuệ từng nói.

Vì khi Lý Thất Dạ vừa mở mắt ra nhìn nàng một cái, dù hắn không thể nhúc nhích, dù hắn trông rất bình phàm, trên người không có hơi thở kinh người gì, nhưng Triệu Trí Đình cảm thấy mình thật nhỏ bé, như con kiến ngước nhìn hắn.

Ánh mắt Lý Thất Dạ nhìn nàng như nhìn xuống chúng sinh.

Triệu Trí Đình lấy lại tinh thần, nín thở cung kính cúi đầu hướng Lý Thất Dạ, không dám lỗ mãng:

- Trí Đình kính chào công tử.

Lý Thất Dạ chậm rãi nhắm mắt lại, không nói một lời.

Triệu Trí Đình rất xấu hổ, nàng lạnh lùng hỏi: nên làm sao bây giờ, mấy lần mở miệng muốn nói nhưng không biết nên nói cái gì, rồi lại lo hắn tiếp tục ngủ.

Trong lúc Triệu Trí Đình lúng túng thì giọng Lý Thất Dạ lại lạnh nhạt vang lên, hắn vẫn nằm, không mở mắt ra:

- Ngươi muốn ta chỉ điểm một chút đúng không.

Triệu Trí Đình lấy lại tinh thần, mừng rỡ gật đầu như gà mổ thóc:

- Vâng, vâng, vâng thưa công tử.

Lý Thất Dạ nằm nhắm mắt:

- Ta đã chỉ điểm ngươi rồi.

Triệu Trí Đình ngây người:

- Đã chỉ điểm ta?

Triệu Trí Đình nhớ kỹ lại nhưng không phát hiện Lý Thất Dạ chỉ điểm hồi nào, trong ấn tượng của nàng đây là lần đầu tiên hắn tỉnh.

Triệu Trí Đình khờ khạo nói:

- Trí Đình ngu dốt, không thể lĩnh ngộ.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

- Chẳng phải bây giờ ngươi đã kiên trì rồi sao? Tu đạo quý ở chỗ kiên trì, lắng đọng sau phù hoa. Ngươi so sánh tâm tính của mình với lúc ban đầu xem có gì thay đổi không.

Triệu Trí Đình ngây ra, cẩn thận ngẫm lại, nàng chợt phát hiện đúng là có thay đổi. Ban đầu Triệu Trí Đình đến cầu Lý Thất Dạ, ôm tâm tình nôn nóng sốt ruột, chỉ biết tìm lợi.

Mãi mà Lý Thất Dạ không tỉnh, trong quá trình Triệu Trí Đình từng dao động, do dự, rồi từ từ kiên trì. Sốt ruột, ham lợi ban đầu cũng phai nhạt, thói quen hầu hạ trở thành một phần trong sinh hoạt. Đến bây giờ so với tâm tính nôn nóng ban đầu thì Triệu Trí Đình thản nhiên rất nhiều. Bây giờ Triệu Trí Đình vẫn chưa thể đột phá bình cảnh nhưng trong lòng lạnh nhạt nhiều, tâm tính càng kiên trì, tin tưởng cứ cố gắng thì sẽ có ngày đột phá.

Triệu Trí Đình khó khăn lấy lại tinh thần, nói:

- Nhưng bây giờ ta chưa tìm ra manh mối đột phá bình cảnh.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

- Vậy nấu ăn nhiều vào.

Triệu Trí Đình ngây ra như phỗng:

- Nấu ăn nhiều...?

Triệu Trí Đình không hiểu đột phá tu luyện và nấu ăn có liên quan gì.

Lý Thất Dạ mở mắt ra nhìn Triệu Trí Đình:

- Nấu ăn quan trọng nhất là cái gì?

Triệu Trí Đình không chút suy nghĩ buột miệng đáp:

- Hỏa hậu.

Bình Luận (0)
Comment