Đế Bá (Dịch)

Chương 3920 - Chương 3920 - Rèn Giũa

Chương 3920 - Rèn Giũa
Chương 3920 - Rèn Giũa

Trong quá trình leo trên đường đá, Quách Giai Tuệ trải qua từng ban ngày, từng buổi đêm. Có cuồng phong mưa bão, nàng suýt bị thổi rớt xuống vực. Từng có hàn băng tuyết đọng, trong rét buốt nàng bị đông thành tượng băng. Từng có mặt trời nóng cháy, nàng suýt bị nướng khô.

Từng bước đi tới, Quách Giai Tuệ trải qua cực khổ trong mấy ngày này, trước kia không dám tin, giờ bị gian khó trui rèn nàng dần trưởng thành, trở nên kiên cường hơn, chính chắn hơn.

Không biết đi bao lâu, đột nhiên có ngày Quách Giai Tuệ ngồi xuống, tỉnh táo lại từ trong tê dại.

Khi nàng tỉnh táo lại thì thấy cảnh tượng rung động, nàng đã ở giữa sườn nùi thần sơn. Đứng ở đây như bước vào một thế giới.

Lúc này đã không nhìn thấy Hộ Sơn tông, không thấy núi non sông nước ở chân núi. Đưa mắt nhìn một mảnh trời sao bao la, các vì sao rực rỡ như khảm trên đầu nàng, vươn tay có thể hái.

Dưới trời sao mênh mông vô ngần có thể trông thấy trời trăng luân phiên, ngân hà vòng quanh, dường như thế giới sinh ra tại đây.

Quách Giai Tuệ nhìn hình ảnh đó nàng cảm giác mình thật nhỏ bé, như hạt bụi bé tí tẹo.

Tiếp tục ngước lên trên nhìn, thần sơn vẫn cao vút đâm vào tận cùng trời sao, dường như đỉnh núi là chỗ cao nhất dưới trời sao, là nơi sâu nhất cả trời sao.

Nhìn sao băng xẹt qua trời sao, vô cùng xinh đẹp, như thơ như tranh. Đặc biệt trời sao phía xa đậu mấy chiếc chiến hạm siêu lớn. Các chiến hạm lớn như hành tinh, một chiếc rơi xuống có thể đè sập đạo thống.

Các chiến hạm không biết đậu ở đó bao nhiêu năm tháng, loang lổ, nhiều chỗ rách nát. Dường như những chiếc chiến hạm lui ra từ chiến trường thời cổ xưa rồi đậu tại đây, không còn ai lái chúng nữa.

Quách Giai Tuệ bị cảnh tượng trước mắt rung động, đời này lần đầu tiên trông thấy cảnh tượng tráng lệ như thế. Nếu không leo lên thần sơn thì suốt đời Quách Giai Tuệ vĩnh viễn không được thấy cảnh rung động lòng người như vậy.

Quách Giai Tuệ lấy lại tinh thần, sâu sắc nhận ra mình không đến uổng công, chỉ riêng được xem hình ảnh trước mắt là tất cả khó khăn trả giá, mồ hôi đổ ra đều đáng giá.

Thật lâu sau Quách Giai Tuệ thu lại tầm mắt nhìn trời sao rung động hồn người, nàng nhìn Lý Thất Dạ, hắn vẫn ngủ say không nhúc nhích.

Từ lúc lên núi Lý Thất Dạ không tỉnh dậy lần nào, mí mắt không chớp một cái.

Dọc đường có vài lần Quách Giai Tuệ suýt mất mạng, suýt té xuống vực nhưng Lý Thất Dạ không nhúc nhích, dường như nàng có rớt xuống vực té chết hắn cũng không tỉnh.

Thật ra Lý Thất Dạ nắm rõ mọi việc bên ngoài như lòng bàn tay, nhưng hắn không quan tâm. Với Lý Thất Dạ thì mọi thứ đều có lý do của nó, nếu chút thử thách, đau khổ nho nhỏ này Quách Giai Tuệ không kiên trì, không thể hoàn thành thì tương lai nàng làm sao có tư cách đứng trên đỉnh? Có năng lực gánh trách nhiệm nặng nề?

Nên Lý Thất Dạ không nghe không hỏi, mặc kệ nàng chịu khổ chịu nạn, khiến nàng chịu giày vò trong cực khổ, để gian khó trui rèn Quách Giai Tuệ.

Quan điểm của Lý Thất Dạ rất rõ ràng, một tu sĩ có thể thiên phú không mạnh nhưng đạo tâm phải cường đại.

Tư chất như Quách Giai Tuệ so với thiên tài khác thì rất bình thường, nàng muốn vượt qua những thiên tài này thành tựu đỉnh cao thì phải trả giá cố gắng nhiều hơn người khác, chịu cực khổ nhiều hơn người ta. Nếu không thì Quách Giai Tuệ lấy cái gì tranh với đám thiên tài?

Nếu không chịu được đau khổ như vậy, giày vò như thế thì Quách Giai Tuệ không đáng để Lý Thất Dạ bồi dưỡng.

Quách Giai Tuệ thu lại tầm mắt, cõng Lý Thất Dạ đi tiếp, từng bước leo lên.

Trải qua đau khổ tích lũy tháng ngày Quách Giai Tuệ thay đổi đến khó tin, tính cách càng dũng cảm, kiên cường, quyết đoán hơn.

Trong quá trình đau khổ không chỉ khiến thân thể của nàng thay da đổi thịt, về tính cách, đạo tâm cũng tái tạo lại.

Dưới trời sao, một thiếu nữ cõng một nam nhân to lớn từng bước đi trên đường hẹp qanh co gập ghềnh cheo leo, ánh sao kéo dài bóng lưng nàng.

Nhìn bóng lưng nàng từng bước kiên định tiến lên khiến người nghĩ đến một câu nói: đại đạo độc hành!

Một ngày lại một ngày qua, xuân đi thu đến, dưới thần sơn, Triệu Trí Đình chờ Quách Giai Tuệ và Lý Thất Dạ trở về. Triệu Trí Đình dựng nhà gỗ trước thần sơn, kiên trì chờ đến khi nào hai người trở về mới thôi.

Triệu Trí Đình một mình chờ dưới thần sơn, ban đầu nôn nóng dần lắng xuống, đạo tâm của nàng từ từ bình tĩnh, trầm ổn.

Triệu Trí Đình ở dưới thần sơn vừa chờ Quách Giai Tuệ quay về vừa chăm chỉ khổ tu.

Khổ tu như bế quan khiến Triệu Trí Đình trở nên không linh, chẳng bị ồn ào náo động quấy nhiễu, nàng càng chăm chú hơn, đạo hạnh tăng vùn vụt. Thực lực của nàng đột phá nhiều đẳng cấp, ở lại dưới chân thần sơn cho Triệu Trí Đình thu hoạch kinh người.

Quách Giai Tuệ rời đi càng lúc càng lâu, xuân đi thu đến, nhiều đệ tử Hộ Sơn tông dần quên nàng. Vì lâu như vậy Quách Giai Tuệ chưa trở về, mọi người cho rằng nàng chết trên thần sơn.

Ngẫu nhiên chỉ có sư phụ của Quách Giai Tuệ là nhìn thần sơn phía xa, lắc đầu tiếc thương:

- Tội nghiệp.

Sư phụ của nàng không thể làm gì được, muốn đi nhặt xác cũng không thể. Lực lượng trên thần sơn rất mạnh, chút sức của sư phụ nàng tùy thời sẽ bị nghiền thành huyết vụ.

Dưới trời sao, một thiếu nữ kiên định tiến lên, không biết qua bao lâu, bao nhiều ngày tháng, cuối cùng Quách Giai Tuệ cõng Lý Thất Dạ đi lên đỉnh núi.

Khoảnh khắc đạp trên đỉnh núi, Quách Giai Tuệ còn chưa tỉnh táo lại, vẫn chìm trong cảnh giới vong ngã. Bước lên ngọn núi một lúc lâu Quách Giai Tuệ mới tỉnh táo lại.

Quách Giai Tuệ giương mắt nhìn, chợt hiểu mình đứng ở chỗ nào trên ngọn núi, cảm giác sung sướng lan tràn trong lòng nàng.

Rất không dễ dàng, Quách Giai Tuệ mừng rỡ vội báo với Lý Thất Dạ:

- Ta lên rồi, lên rồi! Công tử, ta lên rồi!

Nhưng Lý Thất Dạ không nhúc nhích, không thể chia sẻ niềm vui với nàng.

Vui sướng tràn ngập trong lòng Quách Giai Tuệ, nàng không mừng như điên nhưng vui vẻ nở rộ trong lòng thật ngọt ngào.

Khi đứng tại đây, mọi thứ trở nên đương nhiên với Quách Giai Tuệ, tất cả điều này là nàng đáng được.

Nên lòng Quách Giai Tuệ vui vẻ mà không mừng như điên, bởi vì nàng kiên trì đến hôm nay mới có kết quả như vậy, là lẽ đương nhiên, không xem như trời ban. Chỉ có vui vẻ, không mừng như điên.

Quách Giai Tuệ đứng trên đỉnh núi giương mắt nhìn, cảm giác bễ ngễ trên đỉnh cao nhất.

Trời trăng sao hay muôn vàn ngân hà đều ở dưới chân nàng, đứng trên đỉnh nhìn xuống hết thảy thật nhỏ bé, dường như nàng bao trùm mọi thứ.

Cảm giác đó trước kia Quách Giai Tuệ chưa từng cảm nhận, giờ nàng đã biết, mùi vị này khiến nàng cảm thấy trả giá nhiều vất vả hơn nữa cũng đáng.

Bình Luận (0)
Comment