Đế Bá (Dịch)

Chương 4102 - Chương 4102 - Ngũ Thải Thần Diên

Chương 4102 - Ngũ Thải Thần Diên
Chương 4102 - Ngũ Thải Thần Diên

Nhóm Triệu Thu Thực nghi ngờ hỏi:

- Thật sự có nơi như vậy? Thật sự có nhiều báu vật dễ dàng đến lấy?

Đại Hắc Ngưu liếc nhóm Triệu Thu Thực, ngạo nghễ nói:

- Ha, đại soái ngưu ta là ai? Là chân tiên giáng trần, có cần lừa đám nhóc các ngươi không?

Các học sinh Tẩy Tội viện tim đập nhanh, dù sao không phải thánh nhân, cao nhân, nghe có báu vật thì rất muốn xem. Cả nhóm mắt cún nhìn Lý Thất Dạ.

Đại Hắc Ngưu xúi giục:

- Đại thánh nhân có muốn đi xem không?

Lý Thất Dạ liếc Đại Hắc Ngưu, lạnh nhạt nói:

- Cũng được, đi xem sao.

Nghe sắp đến chỗ báu vật nhiều tới mức dễ dàng hốt, các học sinh Tẩy Tội viện hưng phấn hò reo:

- Hoan hô!

Đại Hắc Ngưu xung phong đi đằng trước dẫn đường.

Bọn họ càng đi càng xa. Đại Hắc Ngưu rất quen thuộc Cổ Viên, nắm rõ như lòng bàn tay, dọc đường kể nhiều chuyện lý thú cho học sinh Tẩy Tội viện nghe. Ví dụ ngọn núi này là một sừng của cự thú nào, chỗ kia là con mắt của cự ngạc. Đại Hắc Ngưu kể vanh vách, cho học sinh Tẩy Tội viện tăng trưởng nhiều trí thức.

Đại Hắc Ngưu nắm rõ Cổ Viên khiến Triệu Thu Thực hơi nghi ngờ không lẽ Thánh sơn thật sự là núi tiên của nhà nó? Nếu không tại sao Đại Hắc Ngưu biết rõ vậy?

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Khi Đại Hắc Ngưu dẫn bọn họ leo qua các ngọn núi thì đột nhiên đằng trước có tiếng nổ đì đùng.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Thanh âm trời sụp đất nứt vang vọng thiên địa, trong phút chốc đất rung núi chuyển như nguyên Cổ Viên đều bị lay động.

Mọi người nhìn lại thấy dãy núi phía xa trước mặt một mảnh hỗn độn, như thiên địa vỡ nát. Vô số ngọn núi to lớn nát tan, những con sông lớn, hồ nước hoặc bị chém đứt hoặc đánh tan, cực kỳ rung động lòng người.

Một người một thú chiến đấu hết sức kịch liệt, rung động lòng người. Đó là Linh Tâm Chân Đế đã gặp bên dưới Chí Tôn thụ.

Lúc này Linh Tâm Chân Đế toát ra đế uy, đế uy hùng hồn vô địch càn quét thiên địa, quét ngang bát phương. Khiến người ta quên nàng là nữ nhân tựa như tinh linh, đây mới là thân phận thật sự của nàng, Chân Đế.

Một vị Chân Đế thất cung khi hoàn toàn bộc lộ Chân Đế thì không gì sánh bằng. Đế uy ngút trời, thiên địa cũng trở nên xa xôi, dường như đế uy cuốn nhẹ là có thể hủy cửu thiên thập địa.

Lúc này Linh Tâm Chân Đế đánh thật, bảy mệnh cung bắn lên trời chìm nổi tuyên cổ, tất cả huyết khí hóa thành đại dương bao la, lĩnh vực Chân Đế áp chế cửu thiên thập địa.

Đáng sợ hơn là lông chim vàng sau lưng Linh Tâm Chân Đế khi xòe ra khép lại đã có khí thế càn quét cửu thiên thập địa.

Đôi cánh vàng quá mạnh, khi hai cánh khép lại thì như khoác giáp vàng trên người, nháy mắt chặn lại hết thảy công phạt, hơn nữa cứng rắn vô cùng, không gì phá nổi. Khi cánh vàng giương ra thì như hai thanh thần đao xẹt qua chém giết bát phương, có thế đi đâu vô địch tới đó.

Lúc này Linh Tâm Chân Đế bay lượn trên trời, đôi cánh là binh khí mạnh nhất, lợi hại nhất của nó. Lưỡi dao chém xuống có thế khai thiên tích địa, hung mãnh vô cùng, tuyệt sát thập phương.

Đối chiến với Linh Tâm Chân Đế là một con chim thần. Chim thần có năm màu, kéo cánh ánh sáng dài. Khi cánh ánh sáng đung đưa như những vì sao rơi, cực kỳ thần tuấn linh động, bay lượn như vụt qua cả vũ trụ. Nó là chim thần siêu mạnh.

Chim thần quét cánh chim, thiên địa tan vỡ, vì sao diệt. Mỗi dải ánh sáng từ cánh chim như các đại đạo vô thượng, tuyệt thế vô song, cho nên đuôi ánh sáng của nó quét qua cứng rắn đập vào lông chim vàng của Linh Tâm Chân Đế.

Cánh chim hai bên va chạm như trời sụp đất nứt, bắn ra hỏa hoa cực kỳ rực rỡ. Mỗi hỏa hoa khi rơi có thể đánh nát các ngọn núi, hòa tan các mảnh đất, cực kỳ hung hiểm.

Vì hai bên chiến đấu quá hung hiểm nên nhiều học sinh đến xem náo nhiệt đều tránh thật xa, bị cảnh tượng trước mắt hù sợ.

Chim thần hay Linh Tâm Chân Đế đều quá mạnh, xem mảnh thiên địa này là chiến trường, đánh trời sụp đất nứt. Một số cự thú ngủ say trong khoảnh trời này thức tỉnh, chúng nó nhìn cảnh này không tham gia vào mà rời xa chiến trường.

Vì thế có một chuỗi tiếng nổ, đám cự thú rút lui vô tình đạp nát các ngọn núi lớn.

Nhìn Linh Tâm Chân Đế đại chiến với chim thần, Đại Hắc Ngưu khen:

- Cô nương này có chút ánh mắt, đó là Ngũ Thải Thần Diên, là thần vật. Nếu bị hàng phục làm tọa kỵ thì rất thích hợp, vừa thiện chiến vừa siêu mau.

Đám học sinh Tẩy Tội viện Triệu Thu Thực trợn mắt há hốc mồm. Hở chút là vì sao vỡ nát, trời trăng vỡ vụn, thực lực siêu khủng bố. Chân Đế như thế chỉ một ngón tay có thể hủy diệt Tẩy Tội viện.

Đại Hắc Ngưu nhìn Linh Tâm Chân Đế, cười gian với Lý Thất Dạ:

- Cô nương này không tệ, đại thánh nhân có thiếu cô nương không? Có cần ta giật dây giúp không?

Đại Hắc Ngưu cười rất gian trá.

Lý Thất Dạ nhìn Linh Tâm Chân Đế. chậm rãi nói:

- Tạm được, huyết thống thuần khiết.

Đại Hắc Ngưu cười càng gian:

- Có muốn ta bắt về giúp ngươi không? Huyết thống thuần khiết như vậy để lại hậu đại rất có lợi.

Lý Thất Dạ liếc Đại Hắc Ngưu:

- Ngươi nghĩ nhiều, ta chỉ nói huyết thống như vậy làm nha hoàn, thay áo cho ta thì tạm chấp nhận được.

Học sinh Tẩy Tội viện xoe tròn mắt. Linh Tâm Chân Đế là Chân Đế thất cung, nàng xuất thân từ Thiên Vũ tộc, càng là truyền nhân của Y Điện viện, thân phận địa vị cao quý biết bao. Giờ Lý Thất Dạ nói Chân Đế thất cung như Linh Tâm Chân Đế chỉ xứng làm nha hoàn thay áo cho hắn, quá bá.

Học sinh Tẩy Tội viện nhắc nhở:

- Công tử, nàng là vị hôn thê của Kim Biến Chiến Thần.

Đại Hắc Ngưu đúng là con trâu tiện, phản bác:

- Vị hôn thê của Kim Biến Chiến Thần thì sao? Đại thánh nhân vừa mắt nàng là phúc của nàng. Kim Biến Chiến Thần dám hó hé một tiếng xem, đạp nát hắn luôn.

Học sinh Tẩy Tội viện câm nín. Lý Thất Dạ đã rất kiêu ngạo không ngờ Đại Hắc Ngưu cũng kiêu căng không kém.

Lý Thất Dạ và Đại Hắc Ngưu không nói lớn tiếng, bên cạnh không có ai, phía xa không có người nghe thấy, nhưng Linh Tâm Chân Đế đang chiến đấu trên trời nghe rõ mồn một. Nàng là Chân Đế thất cung, thanh âm nhỏ cỡ nào cũng sẽ bị Linh Tâm Chân Đế nghe thấy, nên nàng dùng ánh mắt giết người liếc qua.

Tưởng tượng xem ánh mắt của một vị Chân Đế thì đáng sợ biết bao, như sát thần. Đám học sinh Triệu Thu Thực bị ánh mắt đó hù sợ chân run cầm cập suýt quỳ dưới đất.

Học sinh trắng mặt không đứng vững:

- Nàng... nàng... nàng nghe được!

Đại Hắc Ngưu dửng dưng nói:

- Nghe thấy thì thế nào? Nghe được càng tốt, đỡ khỏi phải tốn nước miếng.

Bình Luận (0)
Comment