Kim Bồ Chân Đế vuốt đầu quang minh hoàng kim long, nó từ từ nhắm mắt lại mặc cho gã đụng chạm.
Nhìn cảnh đó mọi người rung động, bao gồm ba người Kim Mãng Chân Đế:
- Bị hàng phục, bị Kim Bồ Chân Đế hàng phục!
Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế, Bảo Nguyên Chân Thần rung động nhìn:
- Một con quang minh hoàng kim long!
Kim Bồ Chân Đế nhảy lên lưng quang minh hoàng kim long ngồi trên yên, quát to:
- Lên!
Vèo!
Con quang minh hoàng kim long đập cánh bay cao.
- Grào!
Quang minh hoàng kim long vừa bay lượn trên trời vừa phát ra tiếng rồng ngâm. Nhiều cự thú viễn hoang trong Cổ Viên hsu dài theo, tiếng thú rống vang vọng cả thiên địa.
Xoẹt!
Kiếm chém qua, quang minh vạch qua hắc ám để lại vĩnh hằng.
Nhát kiếm này là tuyên cổ, cắt đứt thời gian, chặt đứt luân hồi, diệt nhân quả, hết thảy trước nhát kiếm này chỉ có cái chết.
Có tiếng gào thảm thiết:
- Hú!
Kiếm vụt qua, Dạ Hoàng Quỷ Phượng gầm rống tràn ngập trong đại điện, cuối cùng cái đầu to nặng nề rớt xuống đất.
Khi đầu bị chém xuống, máu Dạ Hoàng Quỷ Phượng phun ra từ càn cổ như suối phun, đổ mưa máu.
Tuy đã bị giết nhưng máu của Dạ Hoàng Quỷ Phượng có tính ăn mòn rất khủng bố, tiếng xèo xèo vang lên, không gian bị máu nó xuyên thủng, nhìn thật kinh dị.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong tiếng sụp đổ cơ thể to lớn của Dạ Hoàng Quỷ Phượng ngã xuống như núi vàng cột ngọc ngã đổ.
Một kiếm vô địch, dù Dạ Hoàng Quỷ Phượng mạnh đến đâu, đi theo Viễn Hoang Thánh Nhân tới đâu vô địch đến đó nhưng không thể cản nhát kiếm của Lý Thất Dạ. Khi Hắn chém kiếm ra thì mọi thứ thành kết cục đã định, mạnh như Dạ Hoàng Quỷ Phượng cũng chết thảm.
Lý Thất Dạ cười khẽ, thổi máu dính trên mũi kiếm, hờ hững nói:
- Một kiếm chém luân hồi, dù Viễn Hoang Thánh Nhân bày ra đại trận nghịch thiên cũng không cứ ngươi được!
Đừng nói Viễn Hoang Thánh Nhân bày ra thủ đoạn nghịch thiên trong đại điện, dù y có mặt tại đây nếu Lý Thất Dạ muốn chém thì Dạ Hoàng Quỷ Phượng chết chắc, Viễn Hoang Thánh Nhân cũng không thể cứu nó.
Tẩy Tội kiếm trở vào bao, Lý Thất Dạ cười, kiếm lặng yên. Bây giờ chúa tể vạậ mệnh của nó là Lý Thất Dạ, Tẩy Tội kiếm phải thuận theo.
Lý Thất Dạ không thèm nhìn xác Dạ Hoàng Quỷ Phượng, hắn bước qua xác nó vào sâu trong đại điện.
Sau khi Dạ Hoàng Quỷ Phượng bị giết cả đại điện trống vắng, càng đi vào trong thì sự yên tĩnh càng khiến người rợn tóc gáy. Nhưng không khí rùng rợn không ảnh hưởng Lý Thất Dạ chút nào, ánh mắt hắn sâu thẳm chậm rãi đi vào chỗ sâu nhất trong đại điện.
Cuối cùng Lý Thất Dạ đặt chân vào nơi sâu nhất đại điện, có cái ao nước, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Không đúng, trên vách đá trước ao nước khắc bức tranh to lớn.
Lý Thất Dạ bước tới gần nhìn ao nước, sau đó con ngươi co rút lộ tia lạnh lẽo.
Ao trong đại điện không lớn, ao chứa đầy chất lỏng. Chất lỏng đen như mực đong đầy ao, nhìn thoáng qua còn tưởng là ao mực nước. Nhưng xem kỹ thì không phải mực nước, ao đen như mực có màu đỏ sậm. Vì màu đỏ quá sậm màu nên thành sắc đen.
Con ngươi Lý Thất Dạ co rút nhìn kỹ chất lỏng đầy ao:
- Máu hắc ám!
Đúng vậy, chất lỏng trong ao không phải mực nước, nó là máu tươi, máu đầy ao, vô số năm tháng trôi qua nó không đông lại.
Mắt thường không nhìn thấu huyền cơ của ao máu tươi, sẽ ngỡ đó là mực nước. Nhưng khi tồn tại thực lực cường đại mở thiên nhãn ra sẽ phát hiện dưới đáy ao máu có hơi thở hắc ám quanh quẩn không tán. Trong máu có pháp tắc hắc ám chuyển động, mỗi pháp tắc hắc ám mỏng manh như tơ. Pháp tắc mỏng manh mà như chứa lực lượng của các thế giới. Vì lực lượng này khiến máu hắc ám đong đầy ao sau trăm ngàn vạn năm vẫn không đông lại, ma lực còn mãi.
Ánh mắt Lý Thất Dạ nghiêm nghị xuyên thấu máu hắc ám đong đầy áo thấy rõ tình huống bên trong, hắn hừ lạnh. Lý Thất Dạ xèo tay ra.
Rào rào rào!
Lý Thất Dạ xòe tay, máu hắc ám đầy áo từ từ dạt sang hai bên trái phải.
Mỗi giọt máu hắc ám có lực lượng cường đại không gì sánh bằng, một giọt máu hắc ám như địa dương. Người bình thường không chịu nổi một giọt máu hắc ám chứ đừng nói là dao động nguyên ao nước.
Nhưng với lực lượng của Lý Thất Dạ thì máu hắc ám rẽ sang hai bên, dù lực lượng hắc ám tuyệt thế vô địch muốn khép lại nhưng không chịu nổi sức mạnh xé rách cực mạnh của hắn.
Khi máu hắc ám cực kỳ tách ra hai bên, đáy hồ hoàn toàn lộ ra trước mắt Lý Thất Dạ. Giương mắt nhìn đáy hồ cắm rễ một khúc rễ già.
Rễ già trơn bóng như ngọc, từng pháp tắc quang minh thần thánh quay quanh nó, mỗi lũ pháp tắc quang minh thần thnáh như đại đạo chí cao vô thượng.
Khúc rễ gài hấp thu lực lượng máu hắc ám, quỷ dị hơn là sau đó nó không bị máu hắc ám vấy bẩn ngược lại lực lượng quang minh thần thánh vô thượng càng mạnh.
Lý Thất Dạ nhìn khúc rễ già, lạnh lùng nói:
- Đạo căn, đạo chủng ma huyết! Thủ đoạn giỏi lắm, Viễn Hoang Thánh Nhân, làm sao ngươi nghĩ ra được, chừa lại hậu chiêu cho mình. Chẳng lẽ ngươi muốn sau khi diệt thế lại cho mình một lần trọng sinh?
Mắt Lý Thất Dạ long lên, hắn ngẩng đầun hìn tranh tường.
Tranh tường cổ xưa hình như không phải Viễn Hoang Thánh Nhân khắc mà cắt ra từn ơi nào đó rồi khảm vào đây.
Tranh tường khắc mấy loại sinh linh, chưa ai từng gặp qua, các sinh linh kỳ lạ. Lý Thất Dạ nhìn liền biết đó là thứ gì, vì hắn từng gặp trong tòa đại điện cuối cùng trong Mê Tiên điện ở Kim Tiền Lạc Địa.
Mấy loại sinh linh này nằm trong ba mươi sáu pho tượng trong tòa đại điện cuối cùng đó.
Lý Thất Dạ nhìn mấy sinh linh trong tranh, cười khẽ lắc đầu nói:
- Viễn Hoang Thánh Nhân, đây là điều ngươi muốn làm?
Lý Thất Dạ nhìn đạo căn trong ao máu, chậm rãi nói:
- Đạo chủng ma huyết! Ngươi nghĩ cái gì? Muốn ma háo hay quy thánh?
Đạo chủng ma huyết, không thể nói nó là thủ đoạn tà ác, nó như thanh kiếm hai lưỡi. Nó vừa có thể hướng tới quang minh vừa thuộc về hắc ám.
Như khúc đạo căn trước mắt hắn, nó hấp thu lực lượng hắc ám nhưng lực lượng quang minh mạnh hơn, dường như lực lượng cúa máu hắc ám không thể vấy bẩn nó. Tuy nhiên nhiều chuyện chỉ cách biệt trong đường tơ kẽ tóc, vượt qua lằn chỉ đó vừa có thể trở thành quang minh, cũng có thể trở thành hắc ám.
Nên không ai biết Viễn Hoang Thánh Nhân rốt cuộc muốn làm gì, nhưng chắc chắn rằng y để lại hậu chiêu ở đây vì muốn chừa đường lui cho mình. Viễn Hoang Thánh Nhân khảm tranh tường tại đây thật khiến người nghi ngờ.
Lý Thất Dạ nhìn rễ cây, chậm rãi nói:
- Trường Sinh Lão Nhân hướng tới luân hồi, chỉ tham thảo trường sinh. Còn ngươi, Viễn Hoang Thánh Nhân, ngươi thì khó nói trước được, vì ngươi có tiền khoa.
Nếu có mặt người khác cũng nghe không hiểu Lý Thất Dạ đang nói gì.