Đế Bá (Dịch)

Chương 4218 - Chương 4218 - Mười Ức Mua Quyển Sách (2)

Chương 4218 - Mười Ức Mua Quyển Sách (2)
Chương 4218 - Mười Ức Mua Quyển Sách (2)

Minh Vương Phật không nói nổi nữa, dù gã không tự mình đến nhưng cũng biết không có đường cứu vãn.

Mười ức đối với Lăng Gia Tự, với Minh Vương Phật, với nguyên đạo thống là con số khổng lồ. Không khoa trương khi nói là con số thiên hạ, trên đời người có thể một hơi lấy ra nhiều như thế chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Dù Lăng Gia Tự có thể trả được mười ức cũng phải đào rỗng ruột. Huống chi Lăng Gia Tự không thật sự cần thiết mua về Thạch Lan Kinh, vì Lăng Gia Tự là Phật gia đại thành, có kinh phật đầy đủ nhất trên đời. Dù thiếu một quyển Thạch Lan Kinh cũng không ảnh hưởng nhiều đến Lăng Gia Tự.

Nữ đấu giá sư gõ búa:

- Mười ức! Mười ức! Mười ức! Thành giao!

Thạch Lan Kinh với giá mười ức đã thuộc về Lý Thất Dạ.

Không khí trong phòng đấu giá như đông lại, mọi người nhìn Lý Thất Dạ, không biết nên nhìn bằng ánh mắt gì đây. Bỏ ra mười ức mua Thạch Lan Kinh, còn là chân thạch Trường Tồn đại thành, rộng rãi đến điên cuồng, hay người này là tên điên?

Nếu người này là kẻ điên thì họ còn không bằng người điên, vì người điên tùy tay ném ra mười ức chân thạch Trường Tồn địa thành, trên đời được bao nhiêu người điên như vậy?

Phòng đấu giá yên tĩnh nghe tiếng kim rơi, nữ đấu giá sư nghe tiếng hít thở dồn dập của mình.

Đại Hắc Ngưu lắc đầu nói:

- Mười ức mua quyển Thạch Lan Kinh, không đáng.

Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:

- Không có gì, thấy hai tiểu hòa thượng ai gai mắt nên mua thôi.

Nhiều người thấy choáng váng. Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng tức suýt xỉu.

Vì gia mắt hai tiểu hòa thượng nên ném ra mười ức mua về quyển Thạch Lan Kinh, người làm ra hành động này thì nhà giàu mới nổi cỡ nào?

Hoàng Tôn Chân Đế, Thánh Sương Chân Đế ngồi trên cao cười khổ, thấy xấu hổ ngại ngùng.

Gai mắt ai thì ném ra mười ức, Chân Đế cao cao tại thượng, cường đại như họ tự hỏi lòng không thể nào nhà giàu mới nổi kiểu đó, không phá sản được như vậy. Dù bọn họ có đủ tiền lấy mười ức đập người nhưng không nỡ làm, họ luyến tiếc.

Mới rồi Lý Thất Dạ đã bỏ ra nhiều tiền, giờ lại tùy tiện ném ra mười ức, dường như hắn có nhiều tiền đến mức không thể tưởng tượng.

Có tiền thì tùy hứng, mọi người cùng nghĩ một câu như vậy.

Có người rất muốn chạy tới ôm chân Lý Thất Dạ gào rằng: Gia hãy gai mắt ta đi, cứ dùng mười ức đập xỉu ta đi!

Con nhà giàu Đường Bôn phục sát đất:

- Đại ca, ta chịu phục. Đại ca, ta nên gọi ngươi là Lý Thất Dạ, cái tên này rất thích hợp với ca ca!

Nghe cậu ấm Đường Bôn đặt biệt danh cho Lý Thất Dạ, mọi người lấy lại tinh thần chiêm nghiệm kỹ, cảm thấy cái tên tuy tục nhưng rất hợp với Lý Thất Dạ.

- Lý Thất Dạ, ta cảm thấy tên này được nè.

Mọi người không biết tên thật của Lý Thất Dạ là gì nên kêu địa biệt danh:

- Lý Thất Dạ!

Đường Bôn hét to kích thích không khí lên cao:

- Lý Thất Dạ! Lý Thất Dạ vừa ra tay một phát là mười ức!

Đám cường giả tu sĩ trong phòng đấu giá gào theo:

- Lý Thất Dạ! Lý Thất Dạ vừa ra tay một phát là mười ức!

Ban đầu nhiều người coi khinh Lý Thất Dạ, cho rằng hắn giống như Đường Bôn chỉ là một kẻ con nhà giàu, nhà giàu mới nổi quê mùa, chỉ là con kiến trong mắt đại nhân vật.

Nhưng Lý Thất Dạ ném ra mười ức tát vào mặt phật của Minh Vương Phật, hành động này thay đổi tất cả định kiến. Có nhiều tiền đến mức độ nào đó thì là đại gia, nhìn xem Minh Vương Phật không dám hó hé tiếng nào. Minh Vương Phật ghê gớm đến mức nào cũng không dám kêu giá nữa, ứng với câu có tiền là đại gia.

Tiếng hét biệt danh mới quanh quẩn phòng đấu giá.

- Lý Thất Dạ! Lý Thất Dạ vừa ra tay một phát là mười ức!

Nữ đấu giá sư cũng hét theo, không khí rất náo nhiệt.

Chân Đế, Trường Tồn Bất Hủ mạnh đến đâu cũng mím chặt môi. Nơi đây có tiền thì là địa gia.

Cao trào qua đi một lúc lâu sau mới bình ổn xuống, nhưng vẫn có nhiều người rất kích động.

Đây là sức hấp dẫn của tiền bạc, cuộc đấu giá này là tiền thắng, không liên quan gì đến địa vị.

Tưởng tượng xem ngày thường như Minh Vương Phật, Hoàng Tôn Chân Đế cao cao tại thượng biết bao, cuối cùng dù Minh Vương Phật có phật pháp vô địch vẫn thau tiền trong phòng đấu giá này.

Trước kia bao người cảm thấy nhân vật như Minh Vương Phật cao tựa bầu trời, xa ngoài tầm với, không ăn khói lửa trần gian. Nhưng hôm nay, ở hội đấu giá, mười ức là đã tát mặt Minh Vương Phật không dám hó hé.

Cảm giác đó rất kích thích, rung động lòng người. Một số tu sĩ cũng không ngờ đến cảnh này, mười ức đã làm Minh Vương Phật câm mồm.

Nữ đấu giá sư thất thố lắp bắp:

- Khụ, báu vật đấu giá tiếp theo.

Nữ đấu giá sư chủ trì đấu giá lâu vậy mà lần đầu gặp tình cảnh như thế.

Mười ức chân thạch Trường Tồn địa thành, con số giao dịch cao nhất trong đại hội đấu giá trước nay của nàng. Hội đấu giá này đẩy thành tích công trạng của nữ đấu giá sư lên cao tít, khiến nàng được thành tích tốt nhất trong tất cả phòng đấu giá.

Lý Thất Dạ ném ra mười ức gây cao trào, mấy món đấu giá sau tuy được giá cao nhưng không rung động bằng, không thể cạnh tranh lên cái giá vượt mức tưởng tượng như thế. Dù sao người mua đầy lý trí, bọn họ không điên cuồng giống Lý Thất Dạ tung ra mười ức, còn tự mình tăng giá gấp đôi.

Mọi người chợt nhận ra khi Lý Thất Dạ ra tay thì đã quyết định quyền sở hữu của báu vật, người thông minh không nên cạnh tranh với hắn, sẽ không thắng nổi nhà giàu đó.

Liên tiếp đấu giá mấy món báu vật Lý Thất Dạ không ra tay, nhiều người mua mừng thầm. May mắn tên điên này không vừa mắt báu vật, không thì bọn họ đến một chuyến tay không.

Như Minh Vương Phật đến vì Thạch Lan Kinh, với địa vị của gã, tài lực cúa Lăng Gia Tự lẽ ra có thể lấy Thạch Lan Kinh về, gã cũng tin như vậy.

Không ngờ đụng phải tên điên Lý Thất Dạ, cuối cùng bọn họ trắng tay trở lại, Thạch Lan Kinh duy nhất mà bọn họ muốn đã bị hắn đấu giá lấy mất.

Nhưng cũng có người bất hạnh, Phi Kiếm Thiên Kiêu đặc biệt bất hạnh, không phải bất hạnh bình thường mà là siêu bất hạnh.

Keng!

Tiếng kiếm ngân vang lên, vật đấu giá tiếp theo được đưa lên, nhiều phối kiếm của cường giả tu sĩ trong phòng đấu giá cũng rung theo.

Nghe tiếng phối kiếm của mình rung rung không dứt như muốn thoát khỏi vỏ, các cường giả tu sĩ hiểu ngay có chuyện gì:

- Cộng minh!

Mọi người nhìn hướng đài đấu giá, vật đấu giá là một thanh bảo kiếm.

Lúc này bảo kiếm đã ra khỏi vỏ, kiếm phun ra nuốt vào vô tận thần quang, kiếm quang như thực chất đâm vào mắt người, khiến người đau đớn khó thể mở mắt ra.

Bình Luận (0)
Comment