Lúc này, Đằng Đan Vương đâm lao phải theo lao. Thân là đệ tử Đề Thiên Cốc, nếu như nhượng bộ chịu thua một dược sư tiểu bối vô danh, cái này khiến hắn còn mặt mũi nào tồn tại? Coi như hắn đối với dược đạo đan thuật của mình lại có lòng tin, hắn muốn đánh cược ván này, nhưng mà, hắn không bỏ ra nổi dược vương đánh bạc, hết thảy đều là nói suông. - Dược vương a, Đề Thiên Cốc ta không phải là không có.
Lúc này, một thanh âm khác vang lên, một thanh âm uy nghiêm mà bá khí ở trong một sơn cốc vang lên:
- Đằng nhi, cùng hắn cược.
- Là trưởng lão Đề Thiên Cốc.
Vừa nghe đến thanh âm này, rất nhiều tu sĩ trên Ngộ Đạo Phong cũng vì đó động dung, không nghĩ tới dạng đánh cược này vậy mà kinh động đến trưởng lão Đề Thiên Cốc. - Đa tạ sư tôn.
Nghe được thanh âm này, Đằng Đan Vương vì đó cuồng hỉ, gấp hướng địa phương vang lên thanh âm bái một cái, có sư phụ hắn làm chỗ dựa, lập tức để Đằng Đan Vương dũng khí mười phần.
Quả nhiên, trong nháy mắt, một đệ tử Đề Thiên Cốc chạy vội mà tới, đưa tới một cái hộp thuốc, mở hộp thuốc ra xem, bên trong vậy mà cũng là một cây Ngân Phong Thảo. - Một cây Ngân Phong Thảo ba trăm vạn năm, lại thêm gốc Thạch Ba này của ta, liền cược Ngân Phong Thảo ba trăm sáu mươi bảy vạn năm của ngươi.
Lúc này, Đằng Đan Vương đem hai cái hộp thuốc đẩy đi ra, hắn dùng hai gốc linh dược đan thảo cược một cây linh dược đan thảo của Lý Thất Dạ.
Mặc dù nói Đằng Đan Vương lấy hai gốc làm tiền đặt cuộc thoạt nhìn thiệt thòi. Trên thực tế không phải vậy, dược vương dược linh càng cao liền càng trân quý, thậm chí có thể nói giá cả sẽ gấp bội. - Thêm ta một suất như thế nào?
Lúc này một âm thanh lãnh ngạo vang lên, một người cất bước mà đến, trong nháy mắt, người này đi vào trước mặt mọi người.
Người này khí vũ hiên ngang, khí thôn sơn hà, cực kỳ khí thế. Hắn chính là Hoàng Phủ Hào ở bên trong dược viên của Cự Trúc quốc bị đánh tàn, bất quá, nhìn bộ dáng hiện tại của hắn, thương thế đã hoàn toàn khép lại. Long hành hổ bộ, huyết khí như hồng.
Lý Thất Dạ vẩy mí mắt một cái, nhàn nhạt nói:
- Thế nào, lấy được giáo huấn còn chưa đủ, lại còn dám đến khiêu khích ta? Cái này thực sự là can đảm a!
Hoàng Phủ Hào bị Lý Thất Dạ đâm một kích, hắn lập tức biến sắc, lời này của Lý Thất Dạ đơn giản là bóc vết sẹo của hắn. Hắn hai lần bị Lý Thất Dạ chèn ép, một lần tại Thạch Nhân phường, Lý Thất Dạ ném một vạn kim, ép tới hắn không thở nổi; một lần tại dược viên Cự Trúc quốc, hắn vốn muốn trấn áp Lý Thất Dạ, nhưng mà, không nghĩ tới bị oanh bay ra quốc đô. Nếu không phải lão tổ của bọn hắn xuất thủ cứu giúp, nói không chừng hắn bây giờ còn nằm ở trên giường.
Chuyện này đối với Hoàng Phủ Hào mà nói là vô cùng nhục nhã. Hắn lạnh lùng nhìn lấy Lý Thất Dạ, trong ánh mắt lộ ra sát cơ, điềm nhiên nói:
- Muốn ngươi mệnh tang nửa đêm, ngươi sống không quá giờ Thìn.
Bất luận về công về tư, đối với Hoàng Phủ Hào mà nói, hắn cùng Lý Thất Dạ có thù không đội trời chung, Lý Thất Dạ không chỉ nhục nhã hắn, còn giết Hoàng Phủ gia bọn hắn nhiều người như vậy. Bao quát Hoàng Phủ gia lão tổ, không lấy máu tươi của Lý Thất Dạ rửa sạch sỉ nhục của Hoàng Phủ gia bọn hắn, Hoàng Phủ gia bọn hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Cho nên, lúc này Hoàng Phủ Hào trần trụi không che giấu sát ý của mình chút nào. Nếu không phải đại thọ của Thiên Tùng Thụ Tổ, chỉ sợ hiện tại hắn liền muốn ra tay giết Lý Thất Dạ. - Ngươi nói đúng, muốn ngươi mệnh tang nửa đêm, ngươi tuyệt đối sống không quá giờ Thìn.
Lý Thất Dạ nhàn nhã cười nói:
- Một câu nói kia chính ngươi nhớ kỹ là được.
- Vậy là tốt rồi.
Hoàng Phủ Hào hai mắt nộ trương, hàn quang bức người, lãnh ngạo cười một tiếng, nói ra:
- Vậy ta ngươi liền đánh bạc ván này, cược mệnh như thế nào? Người nào thua liền đem đầu chặt đi xuống!
Không hề nghi ngờ, lần này đến, Hoàng Phủ Hào muốn lấy tính mạng của Lý Thất Dạ. Hiện tại đã không thể quang minh chính đại ra tay lấy đầu Lý Thất Dạ, vậy liền lấy đánh cược giết chết Lý Thất Dạ cũng là một loại thủ đoạn.
Lúc này, người ở chỗ này cũng không khỏi ngừng thở, ai cũng không dám lên tiếng. Mọi người đều biết, làm một dược sư, cược mệnh đã là đánh cược nghiêm trọng nhất.
Mặc dù nói rất nhiều dược sư của Thạch Dược giới cũng thường thường lấy dược đạo làm đánh cược, nhưng mà, không phải thù không đội trời chung, không có người sẽ dễ dàng cược mệnh. - Cược mệnh?
Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Hào một cái, nở nụ cười, nói ra:
- Ngươi quá xem trọng mình rồi. Đại gia ta mệnh sinh quý giá, vô giới chi bảo, chỉ bằng một đầu nát mệnh như ngươi, cũng muốn cược mạng của ta, ngươi cảm thấy có khả năng sao? Coi như ngươi thêm vào mười cái mệnh, cũng không quý giá bằng một mạng của ta.
Đối với địch nhân, Lý Thất Dạ đánh mặt hoàn toàn không lưu thể diện chút nào, hung hăng đánh cho đến chết.
- Ngươi…
Hoàng Phủ Hào bị lời này làm tức giận đến sắc mặt đỏ lên, hai mắt nhìn hằm hằm Lý Thất Dạ.
Mà Lý Thất Dạ lười nhác liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói ra:
- Ở bản đại gia xem ra, một đầu nát mệnh như ngươi ngay cả một cây dược vương cũng không sánh nổi, đừng đem mình coi trân quý như quá. Một đầu nát mệnh mà thôi, đáng giá mấy đồng tiền?
Lý Thất Dạ nói độc ác để Hoàng Phủ Hào tức giận đến thổ huyết, toàn thân run rẩy, mà Lý Thất Dạ căn bản không đem hắn để ở trong lòng, nhẹ nhàng khoát tay áo, nhàn nhạt nói ra: - Nếu như ngươi không bỏ ra nổi bảo vật gì đặt cược, vậy liền lăn xa một chút, đừng quấy rầy ta cùng người khác đánh bạc. Đại gia ta còn muốn tát Đề Thiên Cốc gì kia một cái đây.
Lý Thất Dạ nói để người ở chỗ này im lặng, người ở chỗ này đều cảm thấy tiểu tử này quá kiêu ngạo. Đắc tội Hoàng Phủ thế gia thì cũng thôi, hiện tại lại đắc tội Đề Thiên Cốc, bộ dáng này, đơn giản là tư thế ngay cả người trong thiên hạ đều đắc tội. - Tốt, tốt, tốt, tiểu súc sinh, bản tọa tạm thời tha cho ngươi một mạng, tạm thời để đầu của ngươi gửi ở trên cổ.
Hoàng Phủ Hào lạnh lùng nói ra:
- Bản tọa liền cùng ngươi cược một ván, liền sợ ngươi lấy không ra một cây dược vương nữa mà thôi.
Nói xong, hắn cũng lấy ra một cái hộp thuốc.
Hoàng Phủ Hào mở hộp thuốc ra, chỉ thấy bên trong để một cây Hà Thủ Ô, đã thành hình, lúc hộp thuốc mở ra, một mùi thuốc bay tới, để cho người ta thần thanh khí sảng, tựa như toàn thân bị gột rửa. - Hà Thủ Ô ba trăm năm mươi vạn năm.
Hoàng Phủ Hào cười lạnh nói:
- Nếu như ngươi không có cách nào lấy ra một cây dược vương, bản tọa sẽ không để ý dùng ngươi nát mệnh thế chấp.
Đối với Hoàng Phủ Hào mà nói, hắn trước nhục nhã Lý Thất Dạ một phen để cho mình ra một hơi, lại lấy mạng chó của Lý Thất Dạ cũng không muộn.
- Thủ Ô Vương a.
Tu sĩ ở đây nhìn thấy một cây Hà Thủ Ô dạng này, không khỏi trở nên động dung. Có người nhịn không được nói ra:
- Vốn liếng của Hoàng Phủ gia thực sự dày a, không hổ là dược đạo thế