Đế Bá (Dịch Edit)

Chương 1787 - Khống Đằng Giả

- Nếu khống đằng giả trở về thành Thiên Đằng. Vậy thì mời khống đằng giả đại nhân dừng lại tại thành Thiên Đằng, tông môn có rất nhiều vãn bối cần dạy dỗ...

Quỳ Hoa lão tổ cười sáng lạn.

Lý Thất Dạ căn bản không có hứng thú làm cái gì khống đằng giả, hắn khoát tay chen ngang lời Quỳ Hoa lão tổ, nói ra:

- Loại chuyện khốn khổ này ta không làm. Thời gian của ta có hạn, ta chỉ phụ trách chữa tốt cho tổ đằng. Sau khi cầm Thiên Đằng Hồ thì ta không quan hệ tới nơi này. - Ách --

Bị Lý Thất Dạ từ chối, Quỳ Hoa lão tổ đều tìm không thấy lấy cớ, hắn đành phải cười khan một tiếng, nói ra:

- Cũng tốt, cũng tốt, tổ đằng làm trọng, tổ đằng làm trọng.

Quỳ Hoa lão tổ cũng hiểu vội vàng không ăn được đậu hủ nóng, vạn nhất bức Lý Thất Dạ thì phiền toái.

Quỳ Hoa lão tổ ở phía trước dẫn đường, mang theo Lý Thất Dạ tiến vào cấm địa, mà thành chủ thành Thiên Đằng cùng Đằng Tề Văn thật vất vả mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng theo sau.

Cho tới bây giờ, Đằng Tề Văn lúc này mới chính thức hiểu, Lý Thất Dạ vì cái gì tự tin ép mua ép bán bọn họ. Vào thời khắc này Đằng Tề Văn mới chính thức hiểu át chủ bài của Lý Thất Dạ là gì, tự tin của hắn có từ đâu.

Đám người Lý Thất Dạ đi vào cấm địa, chỉ thấy trước mắt là núi sông tráng lệ, từng tòa ngọn núi nhô lên, thẳng vào vòm trời, trên vòm trời có cành lá uốn lượn, ở chỗ này mang cho người ta cảm giác như quốc gia tinh linh.

Nhìn qua ngọn núi cao ngất, cây cối che trời, nước sông đổ về, lại có một bụi mây khổng lồ trên cao, người không biết rõ tình hình còn cho rằng đi vào nơi hoang dã.

Đi vào trong cấm địa, mọi người cảm giác thiên địa tinh khí tràn đầy, đương nhiên ở đây trừ hóa thiên địa tinh khí ra, tại đây còn tràn ngập lực lượng sinh mệnh nồng đậm, đây là sinh mệnh lực của tổ đằng.

Bởi vì nơi này là nơi trọng yếu nhất của thành Thiên Đằng, tại đây có thiên địa tinh khí tràn đầy và sinh mệnh lực mạnh mẽ.

Nơi này tuyệt đối là thánh địa tu luyện trong lòng tu sĩ, đương nhiên, tại thành Thiên Đằng không phỉa ai cũng có tư cách tu luyện ở đây.

Cuối cùng nhất, Quỳ Hoa lão tổ mang theo Lý Thất Dạ đi vào ngọn núi cao nhất của cấm địa, trên ngọn núi cao này có một cành lá to lớn rủ xuống, cành cây này thô to, nhưng cành cây lại như ôn ngọc tạo thành, tỏa ra hào quang sáng lạn.

Nhìn thấy cành cây này làm cho người ta nghĩ tới thứ trong truyền thuyết. Truyền thuyết tu sĩ tọa hóa thành tiên thì mũi biến thành ngọc cân.

Mà cành cây giống như ngọc cân này, có thể làm cho người tưởng tượng thiên đằng tổ tọa hóa tình cảnh.

- Thụ tổ tọa hóa phản tổ, quay về đại địa, cảnh tượng làm người ta không tin nổi.

Lý Thất Dạ nhìn trước mắt cái này một đầu đằng cành, nói ra:

- Thời điểm thụ tổ tọa hóa, thiên địa dị biến, chư thiên biến hóa, thời điểm thụ tổ tọa hóa thì mũi biến thành ngọc cân.

Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, Đằng Tề Văn và thành chủ thành Thiên Đằng giật mình, bọn họ chưa từng nghe qua cách nói như thế, Lý Thất Dạ vừa nói thì bọn họ mới hiểu ra. - Khống đằng giả đại nhân kiến thức rộng, làm cho người ta sợ hãi thán phục, thời điểm thụ tổ tọa hóa đúng là có cảnh tượng này.

Quỳ Hoa lão tổ tán thưởng.

- Đừng vội khen ta như thế! Đây là thường thức mà thôi.

Lý Thất Dạ nói.

Câu này làm cho Quỳ Hoa lão tổ cười khan một tiếng, về phần thành chủ thành Thiên Đằng cùng Đằng Tề Văn chỉ trầm mặc, không dám nói lời nào, thành Thiên Đằng không ai dám nói thế với lão tổ tông, càng không dám có nửa phần bất kính.

Lúc này lão tổ tông bọn họ bị Lý Thất Dạ trách móc như thế, bọn họ càng không dám nói gì.

- Năm đó tại đây có hai ngọc cân, một cái kết ra Thiên Đằng Hồ, về sau Bất Tử Tiên Đế sụp đổ thì sư huynh muốn làm lớn, cho nên lấy một cái ngọc cân khác trộm thiên nghịch mệnh...

Nói đến đây Quỳ Hoa lão tổ than nhẹ một tiếng, năm đó thành Thiên Đằng trộm gà không thành, còn mất nắm thóc, tổn thất thảm trọng.

- Thế gian nào có chuyện vẹn toàn, chỉ có thể nói đám lão già khọm các ngươi tham lam, muốn có thêm Thiên Đằng Hồ, đây là ép khô tổ đằng sao?

Lý Thất Dạ cười lạnh một tiếng.

Quỳ Hoa lão tổ gượng cười, chà xát tay, nói ra:

- Cho nên, năm đó sư huynh bọn họ muốn mượn thiên mệnh tinh hoa rót vào tổ địa, nếu có thể đạt được thiên mệnh tinh hoa, sẽ cải hoán thanh xuân của lão tổ... - Chỉ có thể nói, các ngươi lá gan quá lớn, lại tham lam, lại điên cuồng.

Lý Thất Dạ cười lạnh một tiếng, nói ra:

- Thụ tổ Thụ tộc quay về đại địa, cắm rễ bất tử, đây đã là làm trái trời xanh, bây giờ còn muốn trộm thiên mệnh tinh hoa, đây không phải tự tìm đường chết sao?

Quỳ Hoa lão tổ cũng thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:

- Lúc ấy cũng không biết sẽ có chuyện như thế xảy ra, hiểu được thì đã trễ, ngọc cân còn lại bị ủy, trời phạt đánh xuống tai nạn.

- Tham lam cũng bỏ đi, không biết tự lượng sức mình đến mức này, không bổ các ngươi thì bổ ai? Tiên Đế tự mình ra tay cũng bỏ đi, nói không chừng còn có thể bị các ngươi giày vò thành công, dựa vào đám lão già khọm các ngươi? Hắc, lão tặc thiên không có bổ thành Thiên Đằng tan thành mây khói, đã là rất may mắn.

Lý Thất Dạ lạnh lùng nói.

Quỳ Hoa lão tổ thở dài một hơi, năm đó bọn họ hiểu được thì đã trễ, năm đó bọn họ không chỉ bị hủy ngọc cân, đồng thời còn lưu lại tai nạn trời phạt, hơn nữa làm mấy sư huynh đệ chết thảm.

Về phần thành chủ thành Thiên Đằng cùng Đằng Tề Văn hai người chỉ lắng nghe, cho dù là thành chủ thành Thiên Đằng biết rõ nhiều việc, nhưng chuyện tỉ mỉ thì không biết.

Nhìn ngọc cân ru xuống, Lý Thất Dạ phân thành chủ thành Thiên Đằng nói ra:

- Ngươi đi lên, nện nó!

- Nện ngọc cân?

Nghe được lời này, thành chủ thành Thiên Đằng lập tức chấn động hai chân nhũn ra, hắn còn cho rằng nghe lầm. Ngọc cân chính là báo vật của thành Thiên Đằng.

- Nện?

Cho dù Quỳ Hoa lão tổ cũng há hốc mồm, nhìn qua Lý Thất Dạ, không thể tưởng tượng nổi nói:

- Hiện tại chỉ còn lại có một ngọc cân duy nhất...

- Nện!

Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói.

Thành chủ thành Thiên Đằng cũng nhìn qa Quỳ Hoa lão tổ, chuyện này hắn không dám làm bừa.

Quỳ Hoa lão tổ hít một hơi, phân phó nói:

- Chậc chậc, đại nhân đã nói như vậy, vậy nhất định cũng không sai."

Thành chủ thành Thiên Đằng bay lên trời, cầm cự chùy trong tay. Tại thời điểm này hai tay của hắn cũng run rẩy, đập một cái, hắn tự tay hủy đi bảo vật trân quý nhất của thành Thiên Đằng, nói không chừng là tội nhân của thành Thiên Đằng.

Cuối cùng nhất, thành chủ thành Thiên Đằng hít thật sâu, cầm cự chùy, đem quyết định chắc chắn, cắn răng một cái nện qua.

"Phanh --" một tiếng, ngọc cân như thủy tinh, nó nát bấy ra quá dễ dàng, bên trong chẳng có gì cả.

- Không có khả năng --

Thành chủ thành Thiên Đằng cùng Quỳ Hoa lão tổ hai người trăm miệng một lời hét lớn, hai người quá sợ hãi, không tin nổi.

Bình Luận (0)
Comment