Nói đến đây, Lý Thất Dạ chỉ lạnh lùng lườm Lâm Đạo Đồng, nói ra:
- Thời điểm ngươi ăn thịt, ngươi có nghĩ rằng mình cùng hung cực ác hay không?
- Ngươi...
Lâm Đạo Đồng bị Lý Thất Dạ nói nghẹn một bụng, trong thời gian ngắn hắn hắn có chút giao tình với Nghiễm Hải thái tử giao tình, hôm nay Lý Thất Dạ ở trước mặt nhiều người ăn long cân như vậy, hắn vốn định nói vài lời cho Nghiễm hải tộc, thật không ngờ lại bị Lý Thất Dạ nói nghẹn lời!
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, thực khách trong khách sạn thật sự không dám khen, nhưng mà trong nội tâm vẫn đang khen một tiếng, Nghiễm Hải Ngư hung tàn, đây là chuyện không có gì mới lạ cả, kẻ nào là địch nhân của Nghiễm hải tộc, cuối cùng bị ngàn vạn Nghiễm Hải Ngư ăn hài cốt không còn, có bao nhiêu tu sĩ bị Nghiễm Hải Ngư diệt môn, phàm nhân bị Nghiễm Hải Ngư xé ăn tới mức cặn bã không còn thừa.
Nhưng mà rất nhiều tu sĩ và truyền thừa tức giận, nhưng vì hàng tỉ Nghiễm Hải Ngư cho nên không dám nói gì mà thôi,
Hôm nay Lý Thất Dạ nói ra lời trong lòng của nhiều người, trong lòng cũng nhịn không được hoan hô lời này của Lý Thất Dạ một tiếng.
Lý Thất Dạ không hề để ý tới Lâm Đạo Đồng, ăn uống một lúc cũng chán, tiện tay quét qua, lập tức đốt sạch đám Nghiễm Hải Ngư khác, đứng lên, quay người rời khỏi.
Nhìn thấy bóng lưng Lý Thất Dạ đi xa, Lâm Đạo Đồng lạnh lùng khẽ hừ, ánh mắt lạnh lẽo. Hắn vốn định nói mấy câu cho Nghiễm hải tộc, thật không ngờ bị Lý Thất Dạ nhục nhã một phen.
Chuyện này làm cho nội tâm của Lâm Đạo Đồng khó nuốt cơn tức này, chủ nhân của hắn chính là Lâm đạo trưởng, chủ nhân của Tị Trần Dương, với tư cách tâm phúc bên cạnh được Lâm đạo trưởng xem trọng, mặc kệ hắn đi tới chỗ nào đều được người ta tôn kính, khắp nơi đều như sao quanh trăng sáng, hôm nay một tiểu bối Nhân tộc ở trước mặt mọi người nói không cho hắn xuống thang được, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy.
Lý Thất Dạ tế luyện tốt đồ vật cần thiết, rời khỏi Thiển Hải Than, đi vào rừng san hô.
Thời điểm Lý Thất Dạ đi rừng san hô, có không biết bao nhiêu tu sĩ cũng đi tới đó, những tu sĩ này đều tới từ ngũ hồ tứ hải, bọn họ đều tới vì Ngân Châm Ngư.
Những tu sĩ tới từ ngũ hồ tứ hải này, có người cưỡi thuyền lớn tiềm hành trên biển, cũng có người chưởng ngự phi toa xuyên qua cực nhanh, càng có người cưỡi rùa biển, cự kình lướt đi, muôn hình muôn vẻ, phi thường náo nhiệt.
Lý Thất Dạ đi tới rừng san hô thì đã có không ít tu sĩ chiếm trước rồi, có tu sĩ là độc chiếm một đỉnh núi, cũng có một ít tu sĩ bắt đầu bố trí bẫy rập trên cây san hô, chờ Ngân Châm Ngư tiến tới...
May mắn rừng san hô rộng lớn, tạm thời thật không có phát sinh chuyện tranh đoạt nhau mà chém giết.
Lý Thất Dạ đi vào rừng san hô, tìm được Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn, hai người bọn họ đã vì Lý Thất Dạ bắt được không ít sâu trùng, dựa theo Lý Thất Dạ phân phó mài thành phấn.
Lý Thất Dạ tìm một nơi rộng lớn, tiện tay đảo quanh một vòng, chọn một nơi, phân phó Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn nói ra:
- Mang phấn này hất lên rừng san hô, bất luận là trên mặt đất hay cây san hô đều vẩy lên cho ta.
Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn không nói hai lời, lập tức dựa theo Lý Thất Dạ nói mà đi làm. Lý Thất Dạ định tế luyện một thứ ở nơi này, Lý Thất Dạ tế luyện chính là một thứ giống lưỡi câu, mà lưỡi câu mang theo dây câu rất dài, đương nhiên, đây không chỉ là móc câu, mà là dây câu rất dài phủ kín cưỡi câu.
Thời điểm Lý Thất Dạ chuẩn bị xong, Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn cũng hất phấn trùng thật tốt, Diệp Đồ tò mò hỏi:
- Công tử định làm gì thế?
- Câu cá!
Lý Thất Dạ lão thần ngồi ở nơi cao nhât trong khu vực san hô này, vừa cười vừa nói.
- Câu cá? Lưỡi câu Ngân Châm Ngư sao?
Diệp Đồ vừa hỏi, nhưng lại lập tức cảm thấy không đúng, Lý Thất Dạ đã từng nói qua, hắn không quan tâm Ngân Châm Ngư. Hắn lại không khỏi hỏi:
- Trừ Ngân Châm Ngư, không lẽ còn có thứ gì khác?
Diệp Đồ là đường chủ Thiển Hải Than, có thể nói rất quen thuộc phiến hải vực này, tại vùng này, trừ thời điểm cây san hô nở hoa dẫn tới Ngân Châm Ngư là thứ trân quý nhất ra, tuyệt đại đa số hải sản khác không đáng tu sĩ đi gây chiến. - Có, có một đầu ma sa, nhưng mà ngươi không thấy mà thôi.
Lý Thất Dạ cười lên, nói ra.
- Ma sa?
Diệp Đồ cũng cẩn thận nghĩ một chút, nhưng mà hắn cho tới bây giờ chưa từng nghe qua vùng này có cá như thế.
- Ma Tổ Giáp Sa?
Đằng Tề Văn kiến thức rộng hơn Diệp Đồ một ít, hắn nghe được Lý Thất Dạ nói thế thì nghĩ tới một truyền thuyết, giật mình nói.
- Đúng, chính là nó.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Ta muốn câu nó, nếu không, ta cần gì phải lao sư động chúng như thế?
- Ma Tổ Giáp Sa?
Diệp Đồ tò mò hỏi Đằng Tề Văn, nói ra:
- Đây là cá gì?
Đằng Tề Văn cũng lắc đầu, nói ra:
- Cụ thể ta cũng không rõ ràng, nghe nói là sinh linh cực kỳ hung ác, cực kỳ cường đại, truyền thuyết tại vô để hải câu nó từng xuất hiện qua, nhưng chưa nghe nói qua có ai nhìn thấy nó.
Nói đến đây, Đằng Tề Văn cũng có chút bận tâm, hỏi:
- Nghe nói Ma Tổ Giáp Sa cực kỳ cường đại, chúng ta có thể ứng phó được không?
- Không phải chúng ta.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
- Là ta, việc này các ngươi ở bên cạnh nhìn là được, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta không có biện pháp bàn giao với sư môn các ngươi.
Nghe Lý Thất Dạ quyết định, Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn không có phản đối, cũng không có gật đầu.
Lý Thất Dạ nhìn qua vùng này một chút, xác định tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, hắn nhìn Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn nói ra:
- Tốt, hai người các ngươi nên biến hóa thân phận đi, hóa thân hoặc là che chắn chân thân gì đó thì tùy các ngươi.
- Biến hóa thân phận?
Đằng Tề Văn nghe nói như thế, hắn cũng giật mình, dù sao hắn với tư cách truyền nhân thành Thiên Đằng, làm việc có thể nói quang minh lỗi lạc, không cần rụt đầu rụt đuôi làm cái gì.
Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:
- Nơi có lợi ích thì có phân tranh, có chút chuyện chung quy phải chém chém giết giết, các ngươi một xuất thân từ Vô Cấu Tông, một xuất thân từ thành Thiên Đằng, đi theo ta chém chém giết giết, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt. - Công tử ngươi yên tâm, tông chủ đã bảo ta dẫn đường cho ngươi, phải tận tình địa chủ, tại Vô Cấu Tam Tông nếu xảy ra chuyện, Vô Cấu Tam Tông đều có thể xuất động toàn bộ.
Diệp Đồ nói.
Diệp Đồ nói câu này không phải nói khoác, cũng thực sự không phải là vô lễ, dùng thực lực của Vô Cấu Tam Tông, Vô Cấu Tam Tông bọn họ không có bao nhiêu chuyện không đảm đương nổi.
Đằng Tề Văn cũng ủng hộ, nhìn Lý Thất Dạ nói ra:
- Diệp Đồ huynh nói đúng, địch nhân của tiên sinh là dịch nhân của thành Thiên Đằng, thành Thiên Đằng tùy thời cùng tiến thoái với tiên sinh.
Đằng Tề Văn trước khi đi đã được Quỳ Hoa lão tổ phân phó, loại chuyện này với thành Thiên Đằng mà nói căn bản không tính toán là cái gì, thành Thiên Đằng đương nhiên nguyện ý vì Lý Thất Dạ đảm đương phong hiểm.