Trác Kiếm Thi yên tĩnh ngồi ở đó, nàng dường như vĩnh viễn vẫn ưu nhã thành thục như vậy, loại khí chất ưu nhã này làm cho nàng càng trở nên xinh đẹp.
- Nếu có thể đi theo công tử, đây là vinh hạnh của Vô Cấu Tam Tông.
Trác Kiếm Thi nói chuyện ôn nhàn, giọng điệu mềm mại khiến người ta nghe vào tai đặc biệt thoải mái.
Lý Thất Dạ cười cười, nhìn qua Trác Kiếm Thi, nói ra:
- Ngươi nghĩ muốn cái gì? Hoặc là nói, Thánh Tuyền Tông các ngươi muốn cái gì? Muốn một kỵ kình giả hay là muốn một đế chúng?
Nghe nói như vậy, Trác Kiếm Thi bắt đầu trầm mặc, qua một hồi lâu, nàng nhẹ nhàng nói ra:
- Công tử nguyện ý lưu cho Vô Cấu Tam Tông cái gì?
Lý Thất Dạ chỉ cười một tiếng, nhàn nhã nói:
- Ta không cần phải lưu lại cái gì cho Vô Cấu Tam Tông, trên thực tế, ta không nợ Vô Cấu Tam Tông các ngươi cái gì, ngược lại là Vô Cấu Tam Tông các ngươi thiếu nợ ta.
Trên thực tế ở kiếp này Lý Thất Dạ căn bản không muốn đi để ý tới những chuyện này, tuy hắn và Vô Cấu Tiên Đế có giao tình, nhưng mà, hắn không cần phải hộ giá cho Vô Cấu Tam Tông, hắn càng không cần phải vì Vô Cấu Tam Tông lưu lại cái gì.
Nghe được lời này, Trác Kiếm Thi chỉ thở dài một hơi, thời điểm này trên gương mặt mỹ phu nhân của nàng mới nhíu mày một cái, có một loại cảm giác xinh đẹp khác lạ, giống như một đóa hoa ưu sầu.
Lý Thất Dạ chỉ nhàng nhã phẩm tiên trà, đối với hắn mà nói, tất cả chỉ phong đạm vân khinh.
Qua một hồi lâu, Lý Thất Dạ nhìn Trác Kiếm Thi vừa cười vừa nói:
- Nếu như nói, ta thật lưu ngươi lại làm ấm giường, Thánh Tuyền Tông các ngươi, ta cái gì đều không muốn, chỉ cần ngươi, ngươi có đáp ứng không?
Lý Thất Dạ nói thế làm cho Trác Kiếm Thi bắt đầu trầm mặc, cuối cùng nhất, nàng ngẩng đầu nhìn Lý Thất Dạ, nghiêm túc nói ra:
- Nếu như công tử vừa ý ta, đây là vinh hạnh của ta!
Nghe được nói như vậy, Lý Thất Dạ cười rộ lên, chỉ lắc đầu, nói ra:
- Ta không thích ép buộc người khác.
- Nàng không muốn, ta nguyện ý.
Lúc này một giọng nói vang lên, nhõng nhẽo cười nói:
- Ta nguyện ý lưu lại tùy tùng công tử, đi theo công tử!
Giọng nói này đặc biệt êm tai, nó có mị lực hồn xiêu phách lạc, thời điểm nghe được giọng nói này, ngươi có thể tưởng tượng đó là một nữ tử vô cùng vũ mị.
Giọng nói vang lên, một người con gái đi tới, cô gái này yên thị mị hành, cho chưa nhìn thấy chân dung của nàng, nhưng đã làm cho người ta thất hồn lạc phách.
Cô gái này phiêu nhiên tới, từng bước đi lên, lã lướt nhiều vẻ, giống như lá liễu theo gió, nếu như có khói xanh phiêu miểu, như vậy nàng chẳng khác gì tiên nữ.
Nữ tử này đứng trước mặt Lý Thất Dạ, nàng mặc một bộ áo đen, xiêm y cũng không cách nào che dấu được phong vận lả lướt của nàng, lụa mỏng có thể nhìn thấy vòng eo lá liễu của nàng, giống như dưới lụa mỏng là bờ mông căng tròn mê người, đặc biệt là nàng khi mặc áo đen càng câu hồn đoạt phách.
Sa y mỏng che lấy bộ ngực sữa của nàng, cái giống như vài đường cong lả lướt khó có thể che dấu được bộ ngực sữa như muốn xé tan y phục ló mặt trước người đời, xinh đẹp như vậy, khó có thể dùng bút mực miêu tả.
Đặc biệt là dưới lụa hơi mỏng, mỗi khi nàng đi lên từng bước thì chúng rung rung như sắp rơi ra, làm cho hồn phách của người ta rung động theo nàng, điều này thật sự là quá mức khiến người ta kinh hồn khiếp đảm.
Cô gái này đi tới trước mặt Lý Thất Dạ, khom người chào thật sâu, nói ra:
- Tiểu nữ tử Liễu Như Yên, ra mắt công tử.
Cô gái này cách Lý Thất Dạ thật gần, một làn gió thơm bay tới, làm cho người ta mê say, khoảng cách gần như vậy, ngửi được hương thơm cơ thể của nàng, càng làm cho người ta muốn được ôm ấp yêu thương nhiều hơn.
Nữ tử này khoác bộ quần áo đen, dung nhan cũng có lụa đen che chắn, không nhìn rõ chân diện mục của nàng. Nhưng mà đối với nữ tử trước mặt mà nói, cho dù không nhìn thấy dung nhan của nàng, chỉ nhìn thấy thân ảnh lả lướt, nhìn dáng người hấp dẫn kia, nhìn đường cong mê người, nhìn khe rãnh như muốn hiện ra, tất cả đủ chứng minh nàng là một nữ nhân tuyệt thế.
Nhìn thấy cô gái này, Trác Kiếm Thi ngồi bên cạnh bàn ngọc nhíu mày một cái, nhưng vẫn ưu nhã gật đầu, quý khí thong dong, nói ra:
- Liễu gia muội tử đã tới, không biết chư lão có biết hay không?
Nghe Trác Kiếm Thi nói thế, nữ tử Liễu Như Yên không để ý chút nào, cười duyên một tiếng, nàng tươi cười tràn ngập hấp dẫn, vô cùng rung động lòng người, nàng nói ra: - Lão tổ trong tông ai mà không biết ta thích phá hư chuyện tốt của ngươi, nếu như bọn họ biết rõ ta tới đây, chắc cũng không phản đối đâu.
Trác Kiếm Thi đã ngờ tới câu trả lời như vậy, nàng còn có thể nói cái gì nữa.
Lý Thất Dạ vẫn phẩm tiên trà của hắn, sương mù lượn lờ, gương mặt của hắn như ẩn như hiện sau khói sương, hắn nhìn Liễu Như Yên, chỉ cười nhạt, nói:
- Hậu nhân Liễu gia đều là hồng nhan họa thủy, xem ra ngươi cũng kế thừa yêu mị của tổ tiên ngươi, đúng là tai họa chúng sinh. Thôn Ma Mị Thể Thuật của ngươi xem như có vài phần chân truyền, với tư cách một trong những tiên thể của Thôn Thiên Ma Thể, Liễu gia có vài phần thú vị đấy. - Theo lơi công tử nói, là chỉ vũ mị xinh đẹp của Liễu gia câu dẫn người ta sao, Thiên Linh Giới không thiếu nữ tử còn hồ ly tinh hơn cả Liễu gia.
Liễu Như Yên khẽ cười một tiếng, ánh mắt không chút kiêng kị, nhõng nhẽo cười vang lên.
Nghe nói như vậy, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
- Nữ tử Liễu gia vốn chính là hồ ly tinh, kể cả thủy tổ của các ngươi, mặc dù nói tiên thể của nàng đại thành, nhưng nàng không thể tu thành Thôn Thiên Ma Thể, mà tu ra dáng vẻ yêu mị mê người. Cũng là hồng nhan họa thủy trong cửu giới, khiến vô số nam nhân điên cuồng. - Công tử tán thưởng như thế, tiểu nữ tử cũng cảm thấy vinh quang.
Liễu Như Yên che miệng, lã lướt nhiều vẻ. Tuy không thể thấy dung nhan của nàng, nhưng mà nàng ánh mắt hàm tình, đôi mắt vô cùng vũ mị, khi nàng nhìn qua Lý Thất Dạ, ánh mắt như thu thủy ba động.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
- Nha đầu, công lực của ngươi mà muốn mị hoặc ta, vẫn còn kém xa lắm, muốn ta tâm động, chờ tiên thể của ngươi sau khi đại thành lại tới tìm ta, chút bổn sự của ngươi bây giờ chỉ là múa rìu qua mắt thợ.
Liễu Như Yên cũng không có tức giận, nàng cười rộ lên, cười khẽ nói:
- Công tử nói như thế, chờ ngày tiên thể của ta đại thành, ta xem có thể thu công tử vào hồng la trướng của ta đấy.
- Thu nhập ta vào hồng la trướng?
Nghe Liễu Như Yên lời nói, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
- Ngươi bị ta độc chiếm còn không kém lắm, muốn thu ta vào hồng la trướng của ngươi, đừng có nghĩ nhiều.
- Công tử nói như thế, tiểu nữ tử vẫn có cơ hội?
Liễu Như Yên khẽ cười một tiếng, vũ mị đưa tình, rung động lòng người, đúng như Lý Thất Dạ đã nói, nữ tử trước mặt tuyệt đối là hồ ly tinh.