- Cái này. . .
Hùng Thiên Tí cười khan một tiếng, đành phải giả bộ ngốc hỗn đi qua.
- Cho dù cho ngươi một khối lục địa trăm dặm, ngươi có thể giữ được nó sao?
Lúc này Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt chỉ là cười thoáng một phát, nhàn nhạt nói.
Tại Thiên Linh giới mà nói, một khối lục địa trăm dặm thật là lộ ra trân quý. Một khối lục địa như vậy, nếu như cũng không đủ thực lực, tùy thời cũng có thể bị người cướp đi. Tùy thời cũng có thể đổi chủ! - Hồi bẩm công tử, tiểu nhân sẽ tận khả năng lớn nhất đi thủ hộ nó. Nếu tiểu nhân có được một khối lục địa, có thể kiến lập Hùng gia ta, nó chính là mệnh căn của ta.
Hùng Thiên Tí thập phần nghiêm túc nói ra.
Nhìn xem Hùng Thiên Tí chăm chú, Lý Thất Dạ chỉ là cười thoáng một phát, chậm rãi nói ra:
- Ngươi muốn một khối lục địa đúng không, đi, ngươi muốn lục địa, ta sẽ cho ngươi lục địa!
- Thực sao?
Hùng Thiên Tí nghe xong lời nói của Lý Thất Dạ, hắn đều không thể tin được. Trên thực tế, hắn mở miệng yêu cầu lục địa. Trong lòng của hắn đều không ôm quá nhiều hi vọng, dù sao, đây là căn bản chuyện không có khả năng.
Nhưng, hiện tại Lý Thất Dạ lại một lời đáp ứng xuống, chuyện này đối với hắn mà nói, giống như là nằm mơ vậy.
- Ta miệng vàng lời ngọc, ta nói chuyện chính là sự thật như đinh đóng cột.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra.
Hùng Thiên Tí nghe được Lý Thất Dạ ngữ khí khẳng định như thế, hắn lập tức kích động, vui mừng không thôi, lập tức phục bái nói:
- Công tử đây là đại ân tái sinh, tiểu nhân vĩnh viễn minh hậu thế.
- Đem mộc quan cho ta.
Lý Thất Dạ đối với lời nói của Hùng Thiên Tí không quan tâm, phân phó nói.
- Cái này..
Hùng Thiên Tí không khỏi do dự thoáng một phát, dù sao, hiện tại hắn còn không có lấy được lục địa, lại để cho hắn giao ra mộc quan, chuyện này thật là lại để cho hắn có chỗ do dự. - Yên tâm, ta đã nói cho ngươi một khối lục địa, sẽ cho ngươi một khối lục địa, đợi sự tình trong tay của ta giải quyết xong, nhất định cho ngươi một khối lục địa.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra.
- Lý công tử chính là nhất ngôn cửu đỉnh.
Lúc này Trác Kiếm Thi cũng mở miệng nói ra:
- Thánh Tuyền Tông chúng ta có thể vì Lý công tử làm đảm bảo, Lý công tử sẽ cho ngươi một khối lục địa.
- Thôn Ma Tông ta cũng là có thể vì ngươi làm đảm bảo, điểm này ngươi nên yên tâm thật nhiều.
Liễu Như Yên cũng là cười khẽ nói.
Trác Kiếm Thi cùng Liễu Như Yên cũng mở miệng như thế, Hùng Thiên Tí lập tức cuồng hỉ, Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi đều là tông chủ một môn, Vô Cấu Tam Tông tại Thiên Linh giới càng là biển chữ vàng, hiện tại Trác Kiếm Thi cùng Liễu Như Yên đều có thể vì Lý Thất Dạ làm đảm bảo, điều này quả thật khiến cho Hùng Thiên Tí hoàn toàn buông lỏng tâm thần.
Hùng Thiên Tí vội vàng đem mộc quan đặt ở trước mặt Lý Thất Dạ, cung kính nói:
- Công tử, mộc quan này chính là vật trong bàn tay ngươi rồi.
Nói xong, hắn khoanh tay cung kính đứng ở một bên.
Lý Thất Dạ chỉ là liếc nhìn hắn một cái, mà Hùng Thiên Tí cười khan một tiếng.
- Như thế nào, sợ không để cho ngươi lục địa sao?
Liễu Như Yên cũng nhìn xem Hùng Thiên Tí, nói ra.
Hùng Thiên Tí là mặt dày mày dạn đứng ở nơi đó, gượng cười nói:
- Không phải, tông chủ ngàn vạn không nên hiểu lầm, ta tin tưởng công tử, cũng tin tưởng hai vị tông chủ, a, a, a, công tử cùng tông chủ lần này chính là đi Cốt Hải? Tiểu nhân cũng muốn cùng đi mở rộng tầm mắt, nếu là công tử cùng hai vị tông chủ cần chân chạy hoặc làm việc khổ cực, tiểu nhân lúc này sẽ hầu hạ. - Hùng gia rất lâu không có sinh ra đệ tử không biết xấu hổ như thế a.
Lý Thất Dạ lười biếng liếc nhìn hắn một cái, tùy ý nói.
"Ách" bị Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, Hùng Thiên Tí mặt mo không khỏi nóng rát, nhưng là, hắn vẫn mặt dày mày dạn, gượng cười vài tiếng, giả ngu đứng ở nơi đó.
Lý Thất Dạ không để ý tới Hùng Thiên Tí, đứng lên, vây quanh mộc quan chuyển một vòng, cẩn thận cân nhắc một phen phù văn bên trên mộc quan.
- Bên trong đó cất chứa đồ vật gì?
Liễu Như Yên cũng không khỏi tò mò nhìn mộc quan trước mắt, nói ra:
- Không phải là một người chết a.
- Nói không chừng là bảo tàng.
Chính là Hùng Thiên Tí cũng hết sức tò mò, hắn cũng nhịn không được nữa thăm dò nhìn, hắn nói ra:
- Chỉ có điều, không biết làm thế nào mở nó ra, tiểu nhân dùng hết khí lực bú sữa mẹ đều đập nện không mở nó ra được.
- Ta ngược lại là muốn thử một lần.
Liễu Như Yên nhìn trước mắt mộc quan như vậy, không khỏi nổi lòng háo thắng, một bước tiến lên, hai tay chế trụ mộc quan, công pháp vận chuyển, huyết khí như cầu vồng, "ầm" một tiếng nổ vang lớn, Liễu Như Yên dùng một cổ lực lượng cường đại đi nhấc lên mộc quan, muốn đem nắp quan tài xốc lên.
Phải biết rằng, dùng thực lực của Liễu Như Yên, tiện tay đều có thể lật tung một tòa núi cao, khi nàng toàn lực ứng phó, uy lực đã không cách nào tưởng tượng, chỉ có thể nói dùng Hận Địa Vô Hoàn để hình dung.
Liễu Như Yên ra tay, lực lớn vô cùng, đại đạo chi lực có thể xé rách đại địa, đánh nát vòm trời, nhưng là, mặc kệ Liễu Như Yên biến hóa thủ pháp ra sao, đều không thể mở ra mộc quan này, cả chiếc mộc quan không chút nào động đậy. - Điều này sao có thể?
Chiếc mộc quan không chút nào động đậy, thậm chí không chút nào tổn hại, liền một chỉ ấn đều không có để lại, điều này lại để cho Liễu Như Yên chấn động. Liễu Như Yên tuy rằng không phải một người thích khoe khoang, nhưng là, nàng đối với thực lực của mình thập phần có lòng tin. - Đây là loại quan tài gì?
Thấy Liễu Như Yên ra tay vô công, Trác Kiếm Thi cũng chấn động, nàng cùng Liễu Như Yên từ nhỏ đã là sư tỷ muội, hai người từ nhỏ đã tranh cường háo thắng, thường thường ra tay đọ sức, đối với thực lực của Liễu Như Yên, Trác Kiếm Thi là thập phần tinh tường.
Hiện tại Liễu Như Yên dĩ nhiên rung chuyển không được mộc quan chút nào, điều này làm sao không khiến cho Trác Kiếm Thi chấn động. Đối với các nàng mà nói, coi như là Thần Hoàng cản đường, các nàng cũng có thể rung chuyển. - Đây là các ngươi không cách nào lý giải.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Không chỉ nói thực lực giống như các ngươi, nếu là cưỡng ép mở ra mộc quan này mà nói, chỉ sợ là Tiên Đế đều không nhất định có thể làm được.
Lý Thất Dạ nói ra lời này lại để cho Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi chịu động dung, liền Tiên Đế đều không nhất định có thể sử dụng bạo lực mở ra mộc quan này. Lời nói như vậy nghe quá mức tà dị, đổi lại người khác, chỉ sợ sẽ cho rằng Lý Thất Dạ là miệng ra nói bừa, nhưng là, Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi lại tin tưởng lời nói của Lý Thất Dạ. - Trong này đến tột cùng là vật gì?
Lúc này, coi như là Hùng Thiên Tí đều hết sức tò mò, tuy rằng mộc quan này là hắn đạt được, nhưng là, hắn cũng đồng dạng không biết bên trong mộc quan có cái gì, hắn cũng không biết mộc quan đến tột cùng là trân quý ở chỗ nào.