- Là một loại phù đi Cốt Hải, có phù hộ thể, nói không chừng sẽ không bị công kích.
Tên tu sĩ này nhìn qua Chu lão đầu, do dự có nên mua thủ hộ phù của Chu lão đầu hay không.
- Thủ hộ phù của hắn có thể hộ thể trong Cốt Hải thật sao?
Nghe lão tu sĩ này nói, không ít mọi người hai mắt sáng ngời, bởi vì bọn họ đều muốn đi Cốt Hải.
- Cho ta một hộp, giá thế nào?
Có tu sĩ tim đập thình thịch, nói ra.
- Một lọ thọ huyết.
Chu lão đầu nói ra.
Tên tu sĩ do dự một chút, cuối cùng lấy thọ huyết bản thân ra, đưa cho Chu lão đầu.
- Mà Chu lão đầu từ trong gương gỗ lấy ra một cái hộp, đưa cho tu sĩ này, tên tu sĩ này nhìn qua cái hộp, nói ra:
- Vì sao của ta không giống?
Ý của hắn là vì sao khác hộp gỗ vừa rồi của Lý Thất Dạ như vậy.
Chu lão đầu cười hì hì nói ra:
- Tiền nào đồ nấy, vừa rồi vị tiên sinh này trả tiền, đây không phải thứ các ngươi có thể trả nổi.
Chu lão đầu vừa nói như vậy, tên tu sĩ này cảm thấy xấu hổ, nhìn qua Cshu lão đầu, nói ra:
- Thủ hộ phù của ngươi thật sự có thể hộ thể sao?
- Đều nói tiền nào đồ nấy, một tấm không được, dán thêm mấy tấm, hàng tiện nghi rẻ tiền, ngươi cũng đừng có đi được quá xa.
Chu lão đầu vừa cười vừa nói.
Chu lão đầu nói như vậy, làm cho tu sĩ này không thể làm gì, hắn cảm giác mình bị lão đầu này lừa một lần.
Cho dù có không ít người cảm thấy Chu lão đầu có chút không đáng tin cậy, nhưng mà vẫn có mấy tu sĩ đi mua thủ hộ phù, tất cả mọi người ôm tâm tính may mắn, hy vọng thủ hộ phù của Chu lão đầu có tác dụng.
Về phần bàn tay tiên nhân những thứ đắt không họp thói thường này, những người khác cũng không dám hỏi thăm, cũng không ai dám mua.
Keng, keng, keng...
Thấy không có người lại mua đồ của hắn, Chu lão đầu đong cái chuông đồng rời khỏi tửu lâu, hắn vừa đi ra ngoài vừa nói:
- Tuyên cổ bí cốt, thông thiên thần nhãn, bàn tay tiên nhân...
Lý Thất Dạ chỉ cười một tiếng, hắn trả tiền cho tiểu nhị sau đó đi ra ngoài.
Chu lão đầu vừa đi một chút, hắn đi cũng không quá nhanh, cho nên trong nháy mắt Lý Thất Dạ đã đuổi kịp Chu lão đầu.
Lý Thất Dạ cũng không nóng nảy đuổi theo Chu lão đầu, hắn đi theo sau lưng Chu lão đầu, nhàn nhã địa đi tới, vừa đi vừa nhìn kiến trúc bốn phía của Bạch Cốt Đảo.
Mà Chu lão đầu giống như không có phát hiện ra Lý Thất Dạ ở phía sau, hắn vừa đi, vừa lắc chuông đồng trong tay, sau đó lại hét to lên.
Lý Thất Dạ đi theo sau lưng Chu lão đầu, hắn không có nóng nảy chút nào, nhàn nhã tự tại, hình như đang ngắm nhìn cảnh đẹp.
Cứ như vậy Lý Thất Dạ cùng Chu lão đầu hai người một trước một sau chậm chạp đi qua vài con đường, thời điểm đi tới một con đường nhỏ, Chu lão đầu đang đi ở phía trước dừng lại, chậm rãi xoay người lại. - Đại gia. Ngươi còn muốn mua đồ gì hay sao?
Chu lão đầu xoay người lại, xương gò má của hắn vẫn đang tươi cười, hỏi thăm.
Lý Thất Dạ cười lên, đi tới, nhìn qua Chu lão đầu nói ra:
- Ta không mua cái gì, ta chỉ muốn gặp chủ nhân các ngươi, cũng chính là đảo chủ của các ngươi.
- A, a, a. Đại gia, ngươi chỉ sợ là có chỗ hiểu lầm, chúng ta không có chủ nhân, cũng không có đảo chủ.
Chu lão đầu cười ha hả nói.
- Ta không muốn nói lần thứ hai.
Lý Thất Dạ nhìn qua Chu lão đầu, nhàn nhạt nói ra.
Chu lão đầu vẫn mang theo bộ dáng tươi cười, lắc đầu, nói ra:
- Đại gia, tiểu nhân chỉ là cô hồn dã quỷ mua bán nhỏ mà thôi, không rõ đại gia nói cái gì...
Nhưng mà Chu lão đầu còn chưa dứt lời, đột nhiên thoáng cái cứng đờ, Lý Thất Dạ một đạo pháp tắc lập tức đính lên xương cốt của hắn. Đột nhiên Lý Thất Dạ ra tay, không có chút dấu hiệu gì, hơn nữa Lý Thất Dạ tốc độ cực nhanh, siêu việt thời gian, Chu lão đầu không có cơ hội phản ứng. "Răng rắc" một tiếng vang lên, Lý Thất Dạ ra tay như tia chớp, lập tức rút một cây xương trên người Chu lão đầu ra, thời điểm rút cây xương này ra, hài cốt toàn thân Chu lão đầu mệt mỏi rã rời, tán loạn rơi trên đất.
Tiếng "Răng rắc" xương nứt vỡ vang lên. Cây xương này nát bấy một thốn trong tay của Lý Thất Dạ, sau đó không chờ cốt phấn rơi xuống mặt đất, nó phiêu phù trên không trung, vậy mà hình thành một cái hắc động nhỏ.
Lý Thất Dạ không chút do dự, một bước tiến vào trong hắc động. Sau khi Lý Thất Dạ biến mất trong hắc động, lỗ đen này thoáng cái chôn vùi, trừ xương trắng rơi lả tả trên mặt đất, cũng không có chuyện gì xảy ra. "Ba" một tiếng, thời điểm lỗ đen biến mất, cây xương bị Lý Thất Dạ rút ra rơi xuống mặt đất.
Rắc, rắc, rắc...
Từng tiếng xương cốt va chạm vào nhau vang lên, thời điểm cây xương này rơi xuống đất, chuyện quỷ dị xảy ra, xương cốt Chu lão đầu rơi lả tả trên mặt đất lại kết nối với nhau, sau đó khô lâu đứng nguyên vẹn trên mặt đất.
Trên mặt Chu lão đầu sau khi đứng lên, hắn vậy mà như không có phát sinh chuyện gì, nhặt lấy chuông đồng, mang theo gương gỗ lớn, vừa đong đưa chuông đồng vừa rao to.
Trên bầu trời, mây trắng ung dung. Trên mây trắng có một tòa cung điện, tòa cung điện này không lớn không nhỏ, trước cung điện có một vũng nước.
Lúc này trước cung điện có một người nằm trên ghế gỗ, hắn phơi nắng mặt trời, uống huyết tửu, hết sức thoải mái, thập phần thích ý, thảnh thơi thảnh thơi giống như thần tiên vậy.
Người nằm trên cái ghế, nói đúng ra không phải người, là một cỗ hài cốt. Cỗ hài cốt này giống hài cốt tiểu hài tử mười một mười hai tuổi..
toàn thân hài cốt này lóng lánh, nhìn qua mỗi cây xương giống như hoàng kim chế tạo mà thành, trong hốc mắt hài cốt là đôi mắt, đôi mắt giống như bảo thạch.
Nhưng mà cỗ hài cốt này gây chú ý người ta nhất cũng không phải là xương cốt màu vàng của mình, cũng chẳng phải đôi mắt như bảo thạch của hắn, mà là hào quang trên đỉnh đầu của hắn.
Trên đỉnh đầu hài cốt này có một đạo hào quang, hào quang trên đỉnh đầu vô cùng sáng ngời, khi thấy hào quang sáng ngời này, làm cho người ta tự ti mặc cảm, làm cho người ta có xúc động quỳ xuống, dường như hào quang này là quang hoàn của thiên sứ, có thể tinh khiết hóa tâm linh của kẻ khác, có thể xua tán quang minh của thế gian. - Ai?
Vốn nhàn nhã uống huyết tửu, hài cốt đang phơi nắng này đột nhiên ngồi dậy, quát một tiếng.
"Ông" một tiếng, lỗ đen mở ra, Lý Thất Dạ đi ra khỏi hắc động, hắn bước tới trước mặt hài cốt này.
Cỗ hài cốt này vừa nhìn thấy Lý Thất Dạ, hai viên bảo thạch trong hốc mắt của hắn bắn ra hào quang quỷ dị, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, trên mặt của nó đầy vẻ ngưng trọng. - Đạo hữu, không biết xưng hô như thế nào?
Cỗ hài cốt này nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ trong chốc lát, nhìn không ra lai lịch Lý Thất Dạ, ôm quyền nói ra.
Lý Thất Dạ tươi cười hiền hòa, lộ ra hàm răng tuyết trắng bắt mắt, nói ra:
- Lần trước hủy xương cốt của ngươi, vậy mà ngươi một chút cũng không nhớ được, muốn ta tự mình giày vò thêm lần nữa hay sai?