- Hắc, hắc, hắc. . .
Tuy bị đâm trúng lồng ngực làm hắn đau nhói khắp toàn thân, nhưng mà thứ tu lão tổ vẫn cười u ám. Có cảm giác đắc ý không nói nên lời, âm trầm vừa cười vừa nói: - Tiểu súc sanh, tuy ngươi thật sự rất cường đại, nhưng mà hôm nay ngươi vẫn bỏ mạng trong tay ta, kịch độc trong người của ta, cho dù ngươi có đạo hạnh Thần Vương cũng khó thoát khỏi cái chết. Hắc, hắc, hắc. Kịch độc trong cơ thể ta, so với kịch độc bên ngoài còn mạnh gấp trăm lần.
Thứ tu lão tổ nói ra lời này làm cho mọi người chung quanh biến sắc. Mọi người đều biết thứ tu lão tổ toàn thân là độc, thật không ngờ trong người hắn còn độc hơn rất nhiều. - Quả nhiên là trúng kế.
Lão tu sĩ thì thào nói:
- Nếu như kịch độc trong người thứ tu lão tổ mạnh như thế, cho dù thoát chết cũng không thể nào chịu nổi.
Đối với thứ tu lão tổ nói như vậy, Lý Thất Dạ một chút cũng không sợ hãi, hắn cười lãnh đạm, lập tức nói ra:
- Thứ này cũng tính là kịch độc hay sao? Một bữa ăn sáng mà thôi. Ngươi xem, kịch độc của ngươi có thể độc chết ta hay không?
Thứ tu lão tổ vốn đắc ý, nhưng mà nhìn thấy Lý Thất Dạ vẫn không có việc gì đứng ở nơi đó, hắn lập tức cảm thấy không đúng, nghẹn ngào kêu lên:
- Không có khả năng ——
- Thế gian, không có gì không có khả năng.
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng. Hắn tu luyện là vô cấu thể, cho dù kịch độc của thứ tu lão tổ mạnh hơn nữa, cũng không thể tổn thương hắn một chút nào cả.
Lý Thất Dạ vừa nói ra lời này, bàn tay lập tức đâm vào lồng ngực của thứ tu lão tổ, lúc này bàn tay của Lý Thất Dạ trở nên vô cùng sáng ngời, vô cùng chói mắt, hình như bàn tay của hắn đang cầm một mặt trời. - Ah ——
Thứ tu lão tổ kêu lên vô cùng thê lương thảm thiết, vào lúc này lồng ngực của thứ tu lão tổ bị thiêu đốt thành tro tàn, ngay sau đó thân thể của thứ tu lão tổ cũng biến thành tro bụi.
Thứ tu lão tổ muốn chạy trốn cũng không kịp, bởi vì thế lửa này quá mức mạnh mẽ nóng bức, thoáng cái đã đốt thân thể của hắn thành tro tàn.
Vạn Đạo Quyền Thái Dương Quyền, thứ tu lão tổ tuy muốn mượn kịch độc của mình giết chết Lý Thất Dạ, thật không ngờ, ngược lại còn bị Lý Thất Dạ sử dụng Thái Dương Quyền thiêu đốt trong thân thể, thoáng cái đã đốt hắn thành tro bụi. - Trình độ như thế cũng dám tới giết ta hay sao?
Sau khi đốt thứ tu lão tổ thành tro bụi, Lý Thất Dạ vỗ vỗ tay, nhàn nhạt nói.
Rất nhiều tu sĩ trên mặt biển nhìn thấy cảnh này thì biến sắc, rất nhiều người cũng âm thầm nhìn nhau.
Trước đó rất nhiều người cũng đã nghe nói qua về hung danh của Lý Thất Dạ, hôm nay vừa thấy Lý Thất Dạ ra tay, quả nhiên là danh bất hư truyền, thứ tu lão tổ là lão độc vật bị hắn dễ dàng đốt thành tro bụi như thế, ngay cả Tư Mã Ngọc Kiếm đáng sợ như thế suýt nữa chết trong tay của hắn.
Trong lòng rất nhiều trong đã rùng mình, hung nhân như vậy, về sau nên cách hắn xa một chút, để tránh bị mất mạng oan uổng.
Sau khi Lý Thất Dạ trở lại trong thuyền, Liễu Như Yên phân phó môn hạ đệ tử tiếp tục tiến lên.
- Vốn là Tư Mã Ngọc Kiếm, tiếp theo là thứ tu lão tổ.
Sau khi Lý Thất Dạ ngồi vào ghế, Trác Kiếm Thi nói ra:
- Có thể làm cho bọn họ ra tay, điều này nói rõ treo giải thưởng giá cả đầy đủ kinh người, tại Thiên Linh Giới này, có thể ra cái giá như vậy cũng không nhiều người lắm. - Việc nhỏ mà thôi.
Lý Thất Dạ chỉ cười một tiếng, căn bản không quan tâm trong lòng, trên thực tế, cho dù là ai ra giá cao treo thưởng tính mạng của hắn, trong lòng của hắn cũng có ngọn nguồn. - Tiền tài động nhân tâm, trọng thưởng tất có dũng phu.
Liễu Như Yên hé miệng cười nói.
Lý Thất Dạ cười to lên, nói ra:
- Dũng phu thì như thế nào, đến càng nhiều người, thì càng náo nhiệt mà, giết hắn mười vạn tám vạn, lúc này chỉ là làm nóng người mà thôi.
Thuận miệng hắn nói là giết mười vạn tám vạn, Trác Kiếm Thi cùng Liễu Như Yên cũng chỉ im lặng mà thôi, mặc dù nói, không có tu sĩ nào không giết người, đối với tu sĩ mà nói, muốn tiến bộ và phát triển, giết người là chuyện thường ngày mà thôi.
Nhưng mà như giết người như Lý Thất Dạ lại không nhiều, vốn huyết luyện hàng tỉ Nghiễm Hải Ngư, sau đó lại diệt Huyết Sa trang cùng Ly quốc, xưng hắn hung nhân cũng đã đủ khí phách, giết chóc như vậy, quả thực chính là đồ tể. - Ngược lại Tư Mã Ngọc Kiếm kia có chút ý tứ.
Thời điểm Trác Kiếm Thi cùng Liễu Như Yên cười khổ, Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói.
Trác Kiếm Thi nói ra:
- Tư Mã Ngọc Kiếm đúng là thiên tài khó có được, đáng tiếc, nàng sinh không gặp thời, lại gặp phải sư đệ cùng sư phụ với nàng, nếu không nàng hiện tại chính là chưởng môn của Tốc Đạo thánh địa. - Nếu như nàng tiếp tục lưu lại Tốc Đạo thánh địa, nếu không có Tốc Đạo Thiên Thần, nói không chừng nàng sẽ trở thành người thừa nhận thiên mệnh trẻ tuổi nhất sớm nhất của Thiên Linh Giới.
Liễu Như Yên cũng cười khẽ nói:
- Thiên phú bản thân của nàng kinh người, hơn nữa Tốc Đạo thánh địa tu luyện tốc đạo vô song, cho nên nàng như hổ thêm cánh.
Tốc Đạo thánh địa là do Tốc Đạo Tiên Đế sáng tạo ra, so sánh với các Tiên Đế khác, Tốc Đạo Tiên Đế không có sự tích gì kiêu ngạo truyền lưu tuyên cổ, nhưng mà hắn lại sáng tạo ra, tạo ra một vô thượng đại đạo, một đại đạo tu hành tốc độ nhanh nhất thế gian.
Đế thuật của Tốc Đạo Tiên Đế là công pháp tu hành tốc độ nhanh nhất, có thể nói, nếu có tư chất, lại có điều kiện, nếu như ngươi tu luyện đế thuật của Tốc Đạo Tiên Đế thì đạo hạnh tăng lên gấp đôi, có thể tu luyện đế thuật này tăng lên gấp đôi, thậm chí là thêm nữa....
Chính là vì như thế, đệ tử Tốc Đạo thánh địa trên phương diện tu hành còn nhanh hơn bất cứ môn phái truyền thừa nào khác.
- Ta nói là, thủ pháp sát thủ của nàng thú vị.
Lý Thất Dạ cười cười nói.
- Thủ pháp sát thủ?
Trác Kiếm Thi nói ra:
- Chẳng lẽ công tử biết rõ lai lịch thủ pháp sát thủ của nàng?
Tư Mã Ngọc Kiếm rời khỏi Tốc Đạo thánh địa thì chưa từng trở về qua, nàng lại xuất hiện trước mặt thế gian, liền trở thành một sát thủ đáng sợ, mà có người nói, bắt đầu từ ngày đó, nàng không còn có thi triển bất cứ công pháp nào cả Tốc Đạo thánh địa, cũng chính bởi vì như thế, rất nhiều người đều suy đoán Tư Mã Ngọc Kiếm sáng tạo ra vô thượng sát thủ đại đạo.
Đối với lời nói này, Lý Thất Dạ chỉ cười cười, không có trả lời.
Vào thời điểm này, chiếc thuyền đang tiến lên bỗng nhiên phải dừng lại.
- Phát sinh chuyện gì?
Liễu Như Yên lúc này nhíu mày, hỏi môn hạ đệ tử.
- Bên ngoài, bên ngoài phát sinh một chuyện.
Môn hạ đệ tử tiến đến báo cáo, thần thái của hắn hơi lạ.
- Chuyện gì?
Liễu Như Yên hỏi.
Tên đệ tử này muốn nói lại thôi, hắn nhịn không được nhìn qua Lý Thất Dạ, nhưng mà lại không biết nên mở miệng như thế nào, có chút lắp bắp nói:
- Có, có, có người ghi biển hiệu trên mặt biển.
- Chúng ta đi ra xem một chút.