- Tìm về chính nàng ta?
Lời nói này làm đám người Trác Kiếm Thi khẽ giật mình động dung, Liễu Như Yên nói ra:
- Ngươi có ý nói, nàng đang tìm về trí nhớ của mình hay sao?
Từ khi tiên nữ đi cùng với bọn họ, Liễu Như Yên các nàng đều ẩn ẩn minh bạch, tiên nữ là mất trí nhớ, nàng không nhớ nổi chuyện của chính mình, nhưng mà tất cả mọi người không có nói ra mà thôi. - Không có đơn giản như vậy.
Lý Thất Dạ nhìn qua tiên nữ, nói ra:
- Nàng muốn tìm về, không chỉ là trí nhớ. Nhưng mà, muốn tìm về chính nàng ta là chuyện không dễ dàng như vậy, trong đó cần thời gian rất lâu đi dung hợp, hy vọng nàng có thể vượt qua đạo khảm của quá khứ, bằng không thì lời... - Bằng không thì sẽ như thế nào?
Lúc Lý Thất Dạ đang nói thì dừng lại, trong nội tâm Thuần Dương Tử lúc này chấn động mạnh một cái, có một loại dự cảm điềm xấu.
Lý Thất Dạ cười to lên, nói ra:
- Chính ngươi suy nghĩ đi, một vị Tiên Đế nổi giận, sẽ như thế nào? Hoặc là nói, một tồn tại còn trên cả Tiên Đế đột nhiên phát điên, ngươi cảm thấy sẽ như thế nào?
Lý Thất Dạ tươi cười như vậy, Thuần Dương Tử sợ tới mức lui ra sau vài bước, sắc mặt của hắn lập tức trắng bệch, không phải rất tin tưởng nói ra:
- Cái này, cái này, đây là nói đùa sao?
Thuần Dương Tử đã nhìn thấy sự đáng sợ của tiên nữ, trong lòng của hắn vẫn còn sợ hãi, hiện tại Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, hắn cảm thấy sởn hết gai ốc.
Lý Thất Dạ nói lời này làm cho nội tâm Liễu Như Yên các nàng chấn động kịch liệt, Lý Thất Dạ nói một câu này, trong đó ẩn chứa quá nhiều thứ.
Về phần Hùng Thiên Tí, hắn càng nghẹn họng nhìn trân trối, đề tài này trở nên quá xa xôi.
Tiên Đế!
Đây là tồn tại hắn không dám suy nghĩ tới.
Một hồi lâu, Trác Kiếm Thi cùng Liễu Như Yên mới hồi phục tinh thần lại, Trác Kiếm Thi lúc này nhẹ nhàng nói ra:
- Nàng là Tiên Đế sao?
Nhưng mà Trác Kiếm Thi suy nghĩ một chút, cảm thấy điều đó không có khả năng, nếu có tồn tại trên cả Tiên Đế, không có khả năng không có ai biết, huống chi, đây là một thời đại mới, thiên mệnh sắp mở ra, làm sao có thể có Tiên Đế chứ. - Không phải Tiên Đế, càng hơn Tiên Đế.
Lý Thất Dạ nhìn qua tiên nữ, nhàn nhạt nói ra.
Lời này làm lòng người chấn động mạnh mẽ, không phải là Tiên Đế, càng hơn Tiên Đế, một câu nói kia quá kinh khủng, chỉ sợ thế gian không có bất kỳ người nào nói ra một câu như vậy.
Hơn nữa, thế gian này người nói câu như thế không tồn tại, như thế nào có thể càng hơn Tiên Đế đây!
- Chẳng lẽ có tồn tại cường đại hơn cả Tiên Đế sao?
Liễu Như Yên cũng bật thốt lên, vừa nói ra lời này, nàng cảm thấy không có khả năng, thế gian không có chuyện như vậy.
Tuyên cổ đến nay, Tiên Đế là vô địch, Tiên Đế là cường đại nhất, không ai có thể là đối thủ của Tiên Đế.
- Tiên Đế cũng có khác nhau.
Lý Thất Dạ cười cười, nhìn qua Thuần Dương Tử, nói:
- Năm đó Yến Thế Tiên Đế đã từng nói một câu thập phần nổi danh, những lời này đã từng bình luận Tiên Đế khác nhau, những lời này Thuần Dương tứ mạch các ngươi có ghi lại.
Thuần Dương Tử do dự một chút, trầm ngâm trong chốc lát, không phải thập phần khẳng định nói:
- Tổ tiên chúng ta hình như cũng có câu nói như thế.
Nói đến đây, Thuần Dương Tử do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra:
- Tổ tiên chúng ta nói: Tiên Đế cửu phẩm, ta cư thất phẩm.
Nói ra những lời này, trog nội tâm Thuần Dương Tử cũng có chút ít do dự, dù sao Tiên Đế là tồn tại vô song, là tồn tại vô địch, với tư cách hậu nhân, còn chưa có tư cách đi xoi mói Tiên Đế. - Lời này tuy không phải hết sức chính xác, nhưng mà không sai biệt lắm.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Nàng nói ra lời thế này, Tiên Đế có cửu phẩm, ta cho nàng bát phẩm. Đương nhiên, đó là chuyện sau này.
- Chuyện sau này?
Liễu Như Yên thập phần nhạy cảm, thời điểm Lý Thất Dạ nói ra những lời này, nàng ẩn ẩn bắt đến cái gì. Chuyện sau này đã xảy ra chuyện gì?
Lý Thất Dạ cười to lên, không nói gì thêm, nói ra:
- Đi thôi, ta mang bọn ngươi đi một nơi, là nơi chân chính có bảo tàng. Đương nhiên, có thể đạt được hay không, vậy phải xem bổn sự và tạo hóa của các ngươi.
Nói xong. Khống chế cốt thuyền, lập tức chạy về một hướng.
Đi qua vô số cột nước, có vô số cốt sơn, Lý Thất Dạ lái cốt thuyền chạy nhanh tiến lên, tốc độ rất nhanh.
Ngay từ đầu, Liễu Như Yên bọn họ còn cho rằng trong cốt sơn trừ xương khô thì chẳng có thứ gì khác cả, nhưng mà, rất nhanh, bọn họ phát hiện đây là suy nghĩ sai lầm. - Dưới nước có cái gì!
Cốt thuyền đi chưa được bao xa. Cẩn thận Trác Kiếm Thi phát hiện trong nước biển, trong xương khô có ẩn chứa cái gì đó, dường như có thứ gì đó mờ ám đang nhìn qua bọn họ. - Có thể luyện tập một chút, tạm thời gặp được thứ này, sẽ không mạnh bao nhiêu, nhưng mà sau khi tiến vào chỗ kia, đó chính là chiến đấu sinh tử đấy.
Lý Thất Dạ cười nhìn đám người Liễu Như Yên nói ra.
- Đó là vật gì?
Trác Kiếm Thi cũng cảm thấy rất kỳ quái, ngay từ đầu nàng còn tưởng rằng trong cốt hải không có sinh vật sống đấy.
"Thu" một tiếng ưng gáy vang lên, Trác Kiếm Thi vừa mới nói xong, trong lúc này bầu trời tối sầm lại, một con cự ưng bay tới. Chính xác mà nói, đó là một bộ hài cốt cự ưng, chỉ thấy xương cánh cự ưng mở ra. Có mười trượng khối xương dài, đột nhiên nó xuất hiện trên bầu trời. gáy dài một tiếng sau đó lao xuống.
Cái miệng của cự ưng vô cùng sắc bén, có móng vuốt như móc câu, thời điểm nó lao xuống thì có tiếng xé gió bén nhọn vang lên, dường như nó xông tới, hoàn toàn có thể xé cốt thuyền tan thành mảnh nhỏ..
Thấy hài cốt cự ưng lao xuống, muốn xé nát cốt thuyền, chỉ trong nháy mắt, Thuần Dương Tử xuất kiếm, thuần dương cốt kiếm sau lưng hắn ra khỏi vỏ.
Nhưng mà tốc độ xuất kiếm của Thuần Dương Tử quá nhanh, mọi người chỉ thấy một đạo kiếm quang lóe lên! Tiếp theo là tiếng "Lang" vang vọng hư không.
Một kiếm chém xuống, hài cốt cự ưng bị chém thành hai khúc rơi vào trong nước, mà lúc này thuần dương cổ kiếm của Thuần Dương Tử đã trở vào trong vỏ, làm cho người ta không thể nhìn rõ ràng thuần dương cổ kiếm.
Từ khi xuất kiếm đến trở vào bao, một kiếm này của Thuần Dương Tử hoàn toàn là công tác liên tục, không ăn khói lửa, có thể nói là nhất tuyệt đương thời.
Thời điểm Thuần Dương Tử vừa chém hài cốt cự ưng xong, nghe được tiếng ầm ầm ào ào của nước chảy, đột nhiên trong nước biển nhảy ra vô số hài cốt, vô số hài cốt này giống như hầu tử.
Hài cốt vô số hầu tử này nhảy lên trên cốt thuyền, chi chi chi gọi bậy, sau đó bay thẳng về phía đám người Lý Thất Dạ, muốn oanh kích đám người Lý Thất Dạ.
- Tới tốt!
Liễu Như Yên khẽ cười một tiếng, thôn thiên ma thể lập tức bộc phát, một cái động tối sầm hiện ra, lỗ đen lập tức nghiền áp tới, nghe được tiếng "Răng rắc, răng rắc" của xương cốt tan vỡ vang lên, cơ hồ tất cả xương cốt hầu tử nhảy lên cốt thuyền nát bấy, trong chớp mắt tan thành mây khói.