- Một chủng tộc vô cùng cường đại như thế, cười ngạo các chủng tộc, cuối cùng nhất vẫn khó tránh khỏi vận mệnh diệt vong. Tồn tại trước mắt có thể so sánh với Tiên Đế, đều khó tránh khỏi tử vong.
Lý Thất Dạ nhìn qua cự nhân to lớn trước mặt này, ánh mắt trở nên thâm thúy.
- Tồn tại sánh vai với Tiên Đế?
Nghe nói như thế, trong nội tâm Trác Kiếm Thi chấn động mạnh mẽ, một tồn tại sánh vai với Tiên Đế, cuối cùng vẫn chết ở chỗ này, đây là chuyện khủng bố cỡ nào. - Tiên Đế là cấp bậc vô địch, làm sao chết ở chỗ này?
Hùng Thiên Tí không cách nào tưởng tượng chuyện như vậy, đối với hắn mà nói, trong suy nghĩ của hắn, Tiên Đế là vô địch, thế gian không có gì có thể sánh vai với Tiên Đế, nhưng mà tồn tại sánh vai với Tiên Đế lại chết thảm ở nơi này, đây là chuyện kinh khủng bực nào? Nó đã hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của hắn. - Đó là kịch chiến ngươi không cách nào tưởng tượng ra, vô cùng thảm thiết.
Lý Thất Dạ đưa mắt nhìn qua Hùng Thiên Tí đang suy nghĩ, nói ra:
- Cự Tiên tộc cường đại, cũng không phải ngươi có thể tưởng tượng, trong thời đại xa xôi của bọn họ, chủng tộc bọn họ diễn ra một hồi chiến tranh, bọn họ xem như chủng tộc kiên trì đến cuối cùng của chiến tranh. Đáng tiếc bọn họ vẫn không thể chống đỡ nổi, chết thảm trong chiến đấu, cuối cùng quản chi là tồn tại sánh vai Tiên Đế, cũng không tránh khỏi vận mệnh diệt tộc.
Nói như vậy làm cho Trác Kiếm Thi, Hùng Thiên Tí nội tâm phát lạnh, chủng tộc cường đại như thế tới cuối cùng vẫn không tránh khỏi vận mệnh diệt tộc, bọn họ đối mặt là tồn tại cỡ nào, địch nhân vô địch ra sao?
Cuối cùng là địch nhân như thế nào? Chuyện này làm cho bọn họ thật lâu khó mà phục hồi tinh thần lại, điều này cũng làm bọn họ không biết địch này mạnh mẽ ra sao. - Thanh kiếm nầy thích hợp với ngươi.
Thời điểm Trác Kiếm Thi thất thần, Lý Thất Dạ chỉa chỉa vào thanh cự kiếm trước mặt, nói ra:
- Nó còn tốt hơn Vạn Đại Phủ của ngươi, nếu như ngươi có thể luyện hóa nó, như vậy sẽ có lợi ích vô cùng. Thánh Tuyền Thể của ngươi có được huyết khí vô tận, có thanh kiếm như vậy nơi tay, trong tương lai, nó đủ giúp ngươi gặp thần đồ thần, gặp ma trảm ma!
Lý Thất Dạ vừa nói ra lời như thế, Hùng Thiên Tí đều ngây ngốc nhìn qua cự kiếm không thấy chuôi đâu cả, Trác Kiếm Thi có huyết khí vô tận thì hắn đã thấy.
Nếu để cho Trác Kiếm Thi nắm giữ cự kiếm này, dưới huyết khí vô tận chèo chống, một kiếm chém xuống làm cho không người nào có sức tưởng tượng ra nổi, chỉ một kiếm cũng đủ diệt một truyền thừa, dễ dàng tiêu diệt chủng tộc, thậm chí một kiếm này có thể chém Long Yêu Hải thành hai khúc.
Trác Kiếm Thi nhìn qua cự kiếm trước mặt, cũng tim đập thình thịch, nàng có Thánh Tuyền Thể, thật có thể xứng đôi với cự kiếm như vậy, nàng có được Vạn Địa Phủ, biết rõ uy lực của binh khí cấp bậc này, nếu nàng thật sự có Cự Tiên Đế Kiếm nơi tay, có khí huyết vô tận của nàng chèo chống, sẽ làm thực lực của nàng tăng thêm vài bậc thang. - Chỉ cần ngươi rút nó, nó chính là của ngươi, điều kiện tiên quyết là ngươi có thể rút nó ra.
Lý Thất Dạ cười nhìn Trác Kiếm Thi nói ra:
- Đây là khảo nghiệm Thánh Tuyền Thể của ngươi, nhin xem huyết khí của ngươi đủ chèo chống cự kiếm hay không?
Thanh Cự Tiên Đế Kiếm này đúng là đồ tốt, nhưng mà cự kiếm như vậy cũng không phải ai cũng có tư cách có được, thanh cự kiếm như thế, cho dù ngươi có đủ mạnh nhắc nó lên, nhưng mà muốn xem nó như binh khí, đó là chuyện cực kỳ khó khăn.
Cự kiếm như thế huy động vài lần, chỉ sợ đều có thể ép khô khí huyết một Đại Hiền, muốn cầm nó làm binh khí, đó là chuyện không có khả năng.
Đối với người khác mà nói đây là chuyên không có khả năng, Trác Kiếm Thi lại kích động, dù sao Thánh Tuyền Thể của nàng sở hữu ưu thế mà người ta không thể sánh bằng, so huyết khí mẽ và to lớn, cho dù là Thần Hoàng đều không nhất định có thể so sánh được với nàng.
Nếu như nàng có thể có được thanh cự kiếm này, huyết khí của nàng đầy đủ chèo chống cự kiếm.
Cuối cùng nhất, Trác Kiếm Thi hít sâu một hơi, tung người bay lên, đáp xuống chân cự nhân, sau đó dọc theo xương đùi cự nhân tiến lên trên..
Sau khi lên xương đùi, Trác Kiếm Thi nhỏ như con kiến hôi, thử nghĩ con kiến bò lên cây cột khoognr lồ, đó là chuyện không dễ dàng cỡ nào.
Nhưng mà tốc độ của Trác Kiếm Thi cực nhanh, lần lượt nhảy lên tới cổ tay.
Hai tay cự nhân nắm chặc chuôi kiếm, nhìn qua giống như hai thảo nguyên rộng lớn.
Kiếm nằm đó nặng nề thật lâu, muốn rút nó lên, dễ vậy sao?
Trác Kiếm Thi hít sâu một hơi, khí lực hiển hiện, huyết khí lúc này phóng lên trời, vào giờ phút này, hai tay của Trác Kiếm Thi hóa thành cự chưởng che trời nắm chặt chuôi kiếm, giống như tùy thời rút ra.. - Khởi!
Trác Kiếm Thi quát một tiếng, huyết khí tàn sát bừa bãi, dưới huyết khí vô cùng vô tận chèo chống, Trác Kiếm Thi muốn rút thanh cự kiếm này ra.
Nhưng mà mặc kệ huyết khí của Trác Kiếm Thi không ngừng rót vào trong cự kiếm, nhưng mà nàng khó rút thanh kiếm này lên.
Nhưng mà Trác Kiếm Thi vẫn không buông bỏ, huyết khí lại phóng thẳng lên trời lần nữa, hơn nữa lúc này đây Trác Kiếm Thi tăng khí lực lên rất nhiều, huyết khí trọng điệp, trở nên tăng vọt gấp mấy lần.
Trác Kiếm Thi với thanh Cự Tiên Đế Kiếm này là nguyện nhất định phải có, bất luận như thế nào,nàng vẫn phải rút cự kiếm lên.
Lý Thất Dạ ngẩng đầu nhìn qua Trác Kiếm Thi đang rút kiếm xa xa, chỉ cảm thấy cười cười, không nói gì, sau đó chạy nhanh về cốt thuyền.
Cốt thuyền chậm rãi chạy đầu lại, Lý Thất Dạ nhìn qua Hùng Thiên Tí, nói:
- Ngươi muốn dị bảo như thế nào?
Ngồi ở bong thuyền, Hùng Thiên Tí phục hồi tinh thần lại, cười khổ một tiếng, nói ra:
- Công tử chỉ điểm, tiểu nhân cảm động như nước, tiểu nhân cùng lắm chỉ là con kiến hôi mà thôi, không dám so sánh với Thuần Dương đảo chủ, Liễu Tông chủ bọn họ làm gì, không dám hy vọng xa với về dị bảo gì đó. Công tử đi theo tới Cốt Hải, hắn có thể được đến tám mắt Khuê Ngưu, tiểu nhân đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Hùng Thiên Tí cũng tự hiểu lấy mình, tự nhiên trước mắt có vô số dị bảo, nhưng mà bằng vào lực lượng yếu ớt của hắn, quản chi là Lý Thất Dạ chỉ điểm con đường sáng cho hắn, hắn cũng không cách nào đạt được di bảo, cho nên dứt khoát buông tha.. - Hiểu được lấy hay bỏ là một chuyện tốt.
Lý Thất Dạ cười cười, cũng không có nói thêm cái gì.
Thời điểm đám người Trác Kiếm Thi cố gắng cướp lấy di bảo của mình, Lý Thất Dạ cũng không có đi chiếm di bảo khác, mà là lái cốt thuyền du đãng trong khu vực chung quanh đây.
Cốt thuyền chậm rãi chạy trên biển, Lý Thất Dạ dường như du đãng không có mục đích, hơn nữa hắn thậm chí cũng cho cốt thuyền tùy ý chạy đi.
- Công tử không đi lấy kiện di bảo nào hay sao?
Nhìn thấy cốt thuyền du đãng mờ mịt trong Cốt Hải, Hùng Thiên Tí lúc này tò mò nói ra.
Hùng Thiên Tí tin tưởng, dùng năng lực của Lý Thất Dạ, nếu như hắn muốn lấy bất cứ kiện di bảo nào ở nơi này, chỉ sợ bất luận là di bảo như thế nào hắn cũng lấy được.