Vào giờ phút này, đại đạo của Mộng Trấn Thiên uyển chuyển tới tận cùng, đang cùng nhịp đập với Cốt Hải, vào giờ phút này, cho người ta sinh ra một loại ảo giác, dường như Mộng Trấn Thiên thành chúa tể Cốt Hảim, dường như hắn đã nắm giữ lực lượng của Cốt Hải.
Nhưng mà loại cảm giác này chỉ thoáng qua rồi biến mất, dường như tiết tấu đại đạo của Mộng Trấn Thiên và tiết tấu của Cốt Hải trong nháy mắt hợp nhất với nhau. - Đây là nắm giữ thiên địa đại đạo sao?
Có người lúc này cả kinh, thì thào nói.
Thời điểm có vô số người khiếp sợ, tiên quang trên đỉnh núi biến mất, ngọn núi này đã khôi phục bình tĩnh, nhưng mà lúc này ngọn núi này cho người ta cảm giác không giống, bởi vì ngọn núi này có sương mù bao phủ, sương mù giống như tiên khí, đứng ở nơi này, chỉ sợ sẽ cho người ta cảm giác phiêu diêu cực tiên cực tửu.
Chỉ tiếc, ngọn núi này đã bị quân đoàn của Mộng Trấn Thiên vây quanh, người ngoài không cách nào đi lên, càng không khả năng đi thể nghiệm tiên khí nơi này.
Chính bởi vì ngọn núi tỏa ra tiên khí, làm cho người ta sinh ra ảo giác, giống như trong ngọn núi này còn có tiên nhân tham thiền ngộ đạo, chính bởi vì là khu vực tiên nhân tham thiền ngộ đạo, cho nên ngọn núi này mới biến thành tiên cảnh. - Đây là đại đạo sắp viên mãn sao?
Có đại hiền thế hệ trước ẩn ẩn xuất hiện, nói ra:
- Nếu thật như thế, thời điểm thiên mệnh xuất hiện, chỉ sợ Mộng Trấn Thiên sẽ thành Tiên Đế, hơn nữa hắn từng được thiên đạo thừa nhận.
- Xem ra Mộng Trấn Thiên vẫn còn ngộ đạo, nhất thời nửa khắc sẽ không xuất quan.
Có người nhìn thấy một màn như vậy, cũng sinh ra cảm khái, trong nội tâm thập phần bội phục, nói ra:
- Đạo tâm của Mộng Trấn Thiên kiên cố, không phai chúng ta có thể sánh bằng.
Tào Quốc Kiếm bị Lý Thất Dạ giết chết, mà Lý Thất Dạ còn dẫn lực lượng cấm khu tới trấn áp Mộng Trấn Thiên, nhưng mà Mộng Trấn Thiên hoàn toàn không có phát điên, cũng không có tức giận, vẫn ảo trì tâm tình yếu kém, hắn vẫn bế quan ngộ đạo, đạo tâm căn bản cũng không có bị rung chuyển, thậm chí rung động nhỏ cũng không có, ier có đạo tâm kiên định như thế, muốn không trở thành Tiên Đế cũng khó khăn. - Nếu Mộng Trấn Thiên xuất quan, sẽ đấu với Lý Thất Dạ một trận, không biết ai thắng ai thua.
Có cường giả nhìn qua đỉnh núi kia, lúc này hưng phấn nói ra,
Hiện tại Lý Thất Dạ là uy danh cực thịnh, mà Mộng Trấn Thiên là người mọi người nhận định sẽ trở thành Tiên Đế, trước kia có rất nhiều người xem Lý Thất Dạ tuyệt đối không phải đối thủ của Mộng Trấn Thiên, nhưng vào lúc này đã khác biệt..
Nghĩ đến hai người có thể trở thành Tiên Đế chém giết một trận, cảnh như vậy làm cho người ta sung sướng, thậm chí kích động.
- Hừ, Tiên Đế, dựa vào thực lực, trụ cột mạnh mẽ và bản lĩnh nói chuyện, không thể có nửa điểm mưu lợi.
Có tu sĩ Mị Linh lạnh lùng nói ra, nói chuyện mang theo âm dương quá khí.
Hiện tại Lý Thất Dạ mạnh mẽ cường thịnh như thế, hơn nữa hắn là hung nhân mạnh mẽ, động một chút là đồ tông diệt phái, rất nhiều người không dám đi cười nhạo hay làm thấp Lý Thất Dạ.
Nhưng mà bị Lý Thất Dạ đè nặng, rất nhiều Mị Linh trong nội tâm không có tư vị, cho nên mới nói mang theo âm dương quái khí.
- Một trận chiến thiên mệnh, đúng là khiến người ta chờ mong!
Cho dù là Trầm Hải Thần Vương, nhìn qua đỉnh núi này, hắn cũng chậm rãi nói ra:
- Mộng Trấn Thiên quyết đấu Lý Thất Dạ, không biết chẳng biết hươu chết về tay ai!
Nói đến đây Trầm Hải Thần Vương nhìn qua Thuần Dương Tử liếc, nói ra:
- Đáng tiếc, sư huynh ngươi nếu đi thương thiên đạo, một trận chiến thiên mệnh tất có phần của ngươi.!
Trầm Hải Thần Vương tuy cao ngạo tự đại, nhưng mà hắn hiểu lấy mình, có Thuần Dương Tử ở đây, thế đạo nào còn không dám đứng ra, đàm gì đoạt thiên mệnh.
Đối với Trầm Hải Thần Vương mà nói, hắn vẫn rất tiếc hận, hắn vẫn không có hỏi sư huynh lựa chọn mấy lần, mà không phải lựa chọn thương sinh đạo.
Mà Trầm Hải Thần Vương xem ra, chỉ cần sư huynh Thuần Dương Tử của hắn lựa chọn thương thiên đạo, bất kể là đối mặt với thời đại nào, bất kể đối mặt với dạng thiên tài gì, bất kể là đối mặt cường địch ra sao, Trầm Hải Thần Vương đều tin tưởng, sư huynh Thuần Dương Tử của hắn tuyệt đối có thực lực chiến một trận, tranh đoạt tư cách tham gia tranh giành thiên mệnh. - Không có gì đáng tiếc.
Thuần Dương Tử rất bình thản, cười lắc đầu, nói ra:
- Ở kiếp này, cho dù ta đi thương thiên đạo, kết cục của ta rất khó nói, mà đời này thiên mệnh là thuộc về Lý Thất Dạ, bất kể là ai dám đoạt thiên mệnh với hắn chính là bi kịch. - Sư huynh, ngươi đang nâng uy phong của Lý Thất Dạ, diệt chí khí của mình.
Trầm Hải Thần Vương không cho là đúng, nói ra:
- Lý Thất Dạ thật sự cường đại, thật sự yêu dị, nhưng, sư huynh ngươi cũng có tư cách tranh giành a, ta cũng không tin thế gian này có người có thiên phú cao hơn ngươi. - Ngươi không rõ.
Thuần Dương Tử lắc đầu, nói ra:
- Chỗ đáng sợ của Lý Thất Dạ vượt xa tưởng tượng của ngươi. Tóm lại, ở kiếp này, bất kể là ai dám tranh thiên mệnh với ta, như vậy chắc chắn là bi kịch.
Ông —— một tiếng, trước cự kình, Lý Thất Dạ đã là thần du thái hư, thân thể chìm vào trong hư vô.
Trong hư vô dường như không có tất cả, không có thời gian, không có không gian, không có thiên địa vạn vật... Nhưng mà trong hư vô lại có tất cả, có thiên địa đại đạo, có vạn pháp huyền diệu, có khí tức của đạo ở đây...
Vào thời điểm này, quanh người Lý Thất Dạ tỏa ra hào quang, giờ phút này mệnh cung của Lý Thất Dạ mở rộng ra, mười ba mệnh cung chìm nổi trên đầu Lý Thất Dạ.
Mười ba mệnh cung chuyển động, chúng giốn như mười ba ngôi sao, chúng diễn hóa tinh không đại thế giới, trong đại thế giới này, có thiên địa vạn vật, có hàng tỉ sinh linh, có nhật nguyệt luân chuyển...
Cũng không biết qua bao lâu, mười ba mệnh cung biến mất, Lý Thất Dạ cũng biến mất, ở đây chỉ còn lại là di cảnh, nơi này hỗn đôn quay cuồng hỗn độn khí tràn ngập không tiêu tán.
Trong dạng hỗn độn này dường như có một tính mạng ra đời; trong hỗn độn này dường như cả thế giới bắt đầu từ nơi này; trong hỗn độn này hình như có một cánh cửa trước nay chưa từng biết... Trong hỗn độn này không biết qua bao lâu, dường như ở chỗ này không có thời gian, cũng không có không gian, tất cả chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Tuế nguyệt không năm tháng, một nơi không có thời gian, cũng không biết đã lâu, cuối cùng trong hỗn độn xuất hiện điện quang, tiếng lôi minh vang lên, trong lôi minh này dường như rung chuyển hàng tỉ thế giới, dường như toàn bộ mở ra thế giới mới.
Cuối cùng nhất là "Đông" một tiếng, một tiếng này nghe không phải đặc biệt to rõ, nhưng mà "Đông" một tiếng này lại từ thời đại xa xưa vang vọng trở về, dường như âm thanh này nó có thể vượt qua một kỷ nguyên lại một kỷ nguyên. Vượt qua thời đại này tới thời đại khác.
Một tiếng "Đông" này hỗn độn bị mở ra, vào giờ phút này nếu có người nhìn thấ. Nhất định sẽ sinh ra ảo giác, nhất định sẽ cho rằng mình đang ở trong thời khắc thiên địa mở ra.