- Đến lúc đó, cả Long Yêu Hải sẽ tiếng than dậy trời! Ta ra mặt, Lý công tử vẫn nhớ tình bạn cũ tình, nếu không, Thiên Linh Giới chắc chắn là một lần đại đồ sát. Hải Loa Hào, tổ lục đám người kia tự cho rằng mình thiên hạ vô địch, trong mắt Lý công tử chỉ là gà đất chó kiểng! - Cái này, đây là thật sao?
Nghe được Đạm Đài Nhược Nam nói như vậy, Bách Vũ chiến tướng ngây ngốc, nói:
- Chuyện này có khả năng sao?
Nhấc tay tàn sát Hải Yêu, đây không phải chuyện dễ dàng, chớ nói chi là tàn sát cả Thiên Linh Giới, trừ phi là Tiên Đế, chỉ sợ không mấy người làm được.
- Bách Vũ, ngươi còn không biết Lý công tử lai lịch, việc này đối với hắn mà nói, lại có gì khó đây này.
Đạm Đài Nhược Nam nhàn nhạt nói.
- Thứ cho thuộc hạ vô tri, điện hạ, Lý công tử có lai lịch ra sao?
Bách Vũ chiến tướng nói ra:
- Thuộc hạ nông cạn, vì sao lúc trước chưa từng nghe qua đại danh Lý công tử?
- Bách Vũ, tục danh Lý công tử không phải ai cũng có thể bàn.
Đạm Đài Nhược Nam nhẹ nhàng lắc đầu, nói :
- Không có đạt tới cấp độ đó, không biết Lý công tử, đây là chuyện bình thường, huống chi, cho dù tồn tại biết rõ Lý công tử cũng không dám bàn tới tồn tại cấm kị như Lý công tử... - Lý công tử ảnh hưởng qua các thời đại của cửu giới, từ thời đại mang hoang, thời đại khai hoang cho tới thời đại Cổ Minh, cuối cùng đến thời đại chư đế, hai tay Lý công tử giống như chúa tể cửu giới, vẫn nắm giữ đại thế cửu giới.
Nói đến sự tích của Lý Thất Dạ, ánh mắt của nàng tỏa sáng.
- Hắc thủ sau màn!
Bách Vũ chiến tướng vào lúc này ý thức được cái gì đó, hắn nghĩ đến một truyền thuyết, hắn hít khí lạnh, nói ra:
- Là hắc thủ sau màn trong truyền thuyết sau? Cái này, cái này, lúc bệ hạ còn trên đời đã đề cập qua với ta.
- Đúng vậy, chính là hắn.
Đạm Đài Nhược Nam gật gật đầu, nói ra:
- Ngươi nhớ kỹ là được, cho dù thực có một ngày ta không còn trên thế gian, Chân Vũ đảo phải đối đãi cung kính.
Lúc này Bách Vũ chiến tướng mới biết được chính mình đối mặt là thần thánh phương nào, trong lòng run rẩy. Bởi vì Chân Vũ hỉa thần còn trên thế gian đã từng đề cập qua chuyện hắc thủ sau màn với hắn, cho dù là tồn tại như Chân Vũ hải thần, thời điểm nhắc tới chuyện hắc thủ sau màn cũng không dám nói nhiều, bộ dáng cực kỳ kiêng kị.
Thử nghĩ Chân Vũ hải thần là tồn tại ra sao, chính là chí tôn của Hải yêu nhất tộc, được xưng là tồn tại có thể sánh vai Thiên Thủy hải thần, năm đó hắn không cầm Tam Xoa Kích, đã từng đánh ngang tay với Minh Nhân Tiên Đế, Minh Nhân Tiên Đế là người khai sáng ra thời đại chư đế, từ điểm này có thể thấy Chân Vũ hải thần cường đại ra sao.
Nhưng mà, ngay cả tồn tại như Chân Vũ hải thần cũng giữ kín chuyện hắc thủ sau màn như bưng, thậm chí kiêng kị, có thể nói hắc thủ sau màn trong truyền thuyết là kinh khủng cỡ nào.
Bách Vũ chiến tướng hiểu rất ít về hắc thủ sau màn, theo như lời Đạm Đài Nhược Nam nói, không đạt tới cấp độ đó thì không biết.
Lúc Chân Vũ hải thần vẫn còn, hắn chỉ hơi nhắc qua mà thôi, chính vì do Chân Vũ hải thần nói nên Bách Vũ chiến tướng mới biết được, thì ra trên thế gian đáng sợ nhất không phải Tiên Đế, trên thế gian còn có tồn tại tuyên cổ ngay cả hải thần cũng phải tránh đường.
Sau khi đám người Đạm Đài Nhược Nam rời đi, Lý Thất Dạ gọi Tư Mã Ngọc Kiếm các nàng tới, Tô Ung Hoàng cũng xuất hiện.
Nhìn qua Tư Mã Ngọc Kiếm các nàng, Lý Thất Dạ viết một lá thư, sau đó nhìn Tư Mã Ngọc Kiếm nói ra:
- Nên học, ngươi cũng học, Sát Thần đạo này ta cũng không có gì có thể dạy ngươi, thứ ngươi còn thiếu chính là hỏa hầu và kinh nghiệm, những thứ này phải dựa vào chính ngươi rồi.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ dừng một chút, hắn thở dài, nói ra:
- Tương lai có thể đi được bao xa phải xem tạo hóa của ngươi, con đường này có thể chứng đạo, đây không phải nói không thể trở thành Tiên Đế. Sát thủ cũng không phải không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cũng không có nghĩa là bàng môn tả đạo.... Ngươi tu luyện Sát Thần đạo, nó là đại đạo bàng bạc, nó cũng có thể đi thông con đường Tiên Đế, nó có thể đánh tan đại môn huyền ảo. Trong tương lai, có thể mở cánh cửa này hay không, có thể đi thông tiền đồ Tiên Đế tươi sáng hay không, chuyện này phải dựa vào ngươi rồi.
Tư Mã Ngọc Kiếm lạnh lùng yên lặng gật đầu, nhớ kỹ mỗi câu nói của Lý Thất Dạ, nhớ kỹ Lý Thất Dạ răn dạy nàng.
- Thành tựu Tiên Đế, không phải nói thiên phú của ngươi cao bao nhiêu, cũng không phải đại đạo của ngươi đường hoàng cỡ nào, có thể trở thành Tiên Đế hay không, cuối cùng nhất còn phải xem thứ này.
Nói xong, Lý Thất Dạ chỉa chỉa trái tim, nói ra:
- Không thay đổi bản tâm, tất cả đều có khả năng.
Lý Thất Dạ nói câu này Tư Mã Ngọc Kiếm tinh tế hiểu rõ, từ khi thua trong tay sư đệ Tốc Đạo Thiên Thần, nàng đã dẹp ý niệm thành Tiên Đế trong đầu, huống chi đối với nàng mà nói, sau khi trở thành một sát thủ thì càng không có khả năng thành Tiên Đế, dù sao, sát thủ trở thành Tiên Đế, đây là chuyện không có khả năng.
Nhưng mà hiện tại Lý Thất Dạ nói lời này làm cho nàng dư vị vô cùng, trong lúc vô hình đã mở ra cánh cửa mới cho nàng.
- Từ đâu tới đây, thì về lại nơi đó đi.
Lý Thất Dạ đem giao thư viết xong cho Tư Mã Ngọc Kiếm, nói ra:
- Giao phong thư của ta cho lão tổ của ngươi, nói ta vấn an hắn.
Tư Mã Ngọc Kiếm yên lặng nhận thư của Lý Thất Dạ, nàng cũng không biết Lý Thất Dạ có quan hệ thế nào với Sát Thần dạ đoàn của bọn họ, theo đạo lý mà nói, Lý Thất Dạ tinh thông Sát Thần đạo của Sát Thần dạ đoàn, hắn hẳn là nhân tài của Sát Thần dạ đoàn đúng, nhưng mà nhìn từ mặt nào, Lý Thất Dạ vẫn không giống người Sát Thần dạ đoàn. - Đi thôi.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ nhìn Tư Mã Ngọc Kiếm khoát khoát tay nói ra.
Tư Mã Ngọc Kiếm trầm mặc một chút, trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng không biết nói cái gì mới tốt, bởi vì Lý Thất Dạ thật sự là quá đặc biệt, thậm chí nàng còn không biết quan hệ của mình và Lý Thất Dạ là như thế nào.
Lý Thất Dạ vốn là mục tiêu ám sát của nàng, hiện tại biến thành người giải thích nghi hoặc và thụ đạo của nàng, nhưng mà hắn không phải là trưởng bối của nàng, cũng không phải đồng môn, quan hệ trong đó vô cùng mơ hồ.
Đối với Tư Mã Ngọc Kiếm mà nói, Lý Thất Dạ không chỉ là người xa lạ, còn là mục tiêu ám sát, nhưng Lý Thất Dạ lại dốc lòng dạy bảo, dốc túi truyền thụ, hơn nữa còn mưu đồ thay nàng.
Quan hệ trong đó, cho dù nói với người nào khác cũng không có ai tin.
- Trân trọng.
Thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng nhất Tư Mã Ngọc Kiếm chỉ có thể nói một câu, trừ hai chữ "Trân trọng" này ra, cũng không thể nói thêm cái gì, bởi vì cũng chỉ có hai chữ "Trân trọng" là bao hàm tất cả.
Cuối cùng, Tư Mã Ngọc Kiếm nhìn qua Diệp Tiểu Tiểu gật gật đầu như chào hỏi, bóng dáng lóe lên rồi biến mất.