Lúc này Trung Thiên Long Hoàng nhìn qua Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ cũng nhìn nàng cười cười.
Lúc này đám người Văn Nhân Lục Nhị đã bị dọa hồn phách bay đi, Văn Nhân Lục Nhị vội vàng kéo tay Lý Thất Dạ, nàng đã sắp khóc rồi, Lý Thất Dạ còn không quỳ xuống, chỉ sợ sẽ đưa tai họa ngập đầu tới cho Văn Nhân thế gia. - Bệ hạ, tên chó chết này dám xem thường uy nghiêm của bệ hạ, nói năng lỗ mãng, tạm ta sẽ thay bệ hạ bắt sống tên chó chết này, do bệ hạ xử lý.
Thấy Trung Thiên Long Hoàng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, Dương Ưng hoàng chủ cho rằng Trung Thiên Long Hoàng tức giận, cho rằng cơ hội lập công đã tới.
Cho nên lúc này Dương Ưng hoàng chủ dẫn một đám cường giả lao lên, bắt lấy Lý Thất Dạ.
Phanh —— một tiếng, Lý Thất Dạ chỉ dùng một cước đá bay toàn bộ, đá bọn chúng máu tươi tung tóe.
Lý Thất Dạ cũng lười nhìn bọn chúng, thu hồi ánh mắt, hắn tươi cười đi tới chỗ hoàng tọa, hoàng tọa này vốn chuẩn bị cho Trung Thiên Long Hoàng ngồi.
Thời điểm Lý Thất Dạ ngồi vào hoàng tọa, tất cả chưởng môn hoàng chủ đang quỳ trên mặt đất hít khí lạnh, bọn họ vô cùng khiếp sợ, không rõ tiểu tử này có lai lịch gì, cũng dám hung hăng càn quấy trước mặt Trung Thiên Long Hoàng.
Về phần Đông Phương thế gia cùng Văn Nhân thế gia, đặc biệt là Văn Nhân thế gia, đám người Văn Nhân Kiên Thạch sợ hãi sắc mặt tái nhợt, bọn họ hiện tại cảm thấy hôm nay là ngày Văn Nhân thế gia bị diệt.
Không chỉ làm càn trước mặt Trung Thiên Long Hoàng, lại còn độc chiếm hoàng tọa của Trung Thiên Long Hoàng, đây là đại nghịch bất đạo, chuyện này cho dù đặt ở nơi nào cũng là phạm thượng, sẽ bị chém đầu, còn bị tru di cửu tộc.
Đáng sợ hơn là, Lý Thất Dạ và Văn Nhân thế gia khó thoát khỏi quan hệ, một khi Trung Thiên Long Hoàng tức giận, Văn Nhân thế gia bọn họ sẽ không tránh được vận mệnh diệt tộc. - Tiểu tử, không được làm càn...
Nhìn thấy Lý Thất Dạ ngồi trên hoàng tọa, có tên chưởng môn cảm thấy lá gan lớn hơn, nhìn qua Lý Thất Dạ quát to một tiếng, muốn bày tỏ trung tâm trước mặt bệ hạ.
Lý Thất Dạ cũng không nhìn hắn một cái, độc chiếm hoàng tọa, hắn lại nhàn nhã dựa vào ghế, nhìn qua Trung Thiên Long Hoàng, vừa cười vừa nói:
- Tuyền tiểu mỹ nhân, ta từ xa tới nơi đây, không hảo hảo chiêu đãi ta một phen sao?
Lý Thất Dạ vừa nói ra câu này đã làm cho các hoàng chủ nơi đây khiếp sợ, đám người Văn Nhân Kiên Thạch lúc này sợ tới mức hồn phi phách tán, độc chiếm hoàng tọa cũng bỏ đi, bây giờ còn đùa giỡn bệ hạ của bọn họ, đây là tội đáng chết vạn lần! Chuyện như vậy không nói bọn họ, Trung Thiên Long Hoàng tuyệt đối sẽ không chịu được.
Trung Thiên Long Hoàng của bọn họ là tuyệt thế cường giả tại Bắc Uông Dương, quyền cao chức trọng, mỹ nhân tuyệt thế như nàng làm sao vui vẻ khi gặp kẻ đùa giỡn mình chứ? Đó là chán sống.
Nhưng mà thái độ của Trung Thiên Long Hoàng làm cho các chưởng môn hoàng chủ đang quỳ dưới đất kia rớt cả tròng mắt xuống đất chỉ thấy Trung Thiên Long Hoàng cười cười, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, các chưởng môn hoàng chủ ở đây chưa từng gặp qua Trung Thiên Long Hoàng cười đẹp như vậy! - Biết được Lý huynh đã đến đây, tiểu muội đã mang một phần tiên trà tại Ngọa Long Nhai tới cho Lý huynh, thỉnh Lý huynh nhấm nháp.
Trung Thiên Long Hoàng vừa cười vừa nói.
Trung Thiên Long Hoàng trước mặt chính là chưởng môn Ngọa Long Nhai, cũng là Ngọa Long Tuyền quen biết cũ với Lý Thất Dạ.
- Thâm Hải tiên trà, có thể giá trị nếm thử, nấu cho ta phẩm trà một chút.
Lý Thất Dạ gật gật đầu, đương nhiên, vừa cười vừa nói.
Lúc này hai lão giả bên cạnh Ngọa Long Tuyền dâng trà án lên, chuẩn bị tốt trà lô, nhóm lửa.
Ngọa Long Tuyền lã lướt nhiều vẻ, dời bước đi đến, bước chân yểu điệu mị hoặc, mỹ tư có thể nói độc bộ thiên hạ, nàng ngồi trên án trước, tự mình chưởng lô, bàn tay như ngọc bắt đầu pha trà.
Sau một lát sương mù lượn lờ, hương trà lượn lờ, tràng diện trở nên yên tĩnh, yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng lửa kêu tí tách.
Các chưởng môn hoàng chủ đang quỳ trên mặt đất cả kinh rớt cả tròng mắt, tất cả mọi người đều bất khả tư nghị nhìn qua cảnh tượng trước mặt này, Trung Thiên Long Hoàng là người nào? Chính là chúa tể Ngọa Long đại lục của bọn họ, là tồn tại cao cao tại thượng, đối với bọn họ mà nói, gặp mặt một lần còn quá khó khăn.
Nhưng mà vào lúc này Trung Thiên Long Hoàng của bọn họ lại pha trà cho một nam nhân bình thường, nam nhân này tĩnh tọa trên hoàng tọa, hắn ngồi đó cho người ta cảm giác hắn là chúa tể cửu thiên thập địa, hắn mới là tồn tại chí cao vô thượng của thế gian, về phần Trung Thiên Long Hoàng chỉ là nha hoàn mà thôi.
Cảnh tượng trước mặt cực kỳ rung động, về phần Văn Nhân Kiên Thạch, Văn Nhân Lục Nhị, Đông Phương Thông thì há to mồm, cái cằm rớt xuống đất.
Đám người Văn Nhân Kiên Thạch dù nằm mơ cũng không nghĩ tới lại có chuyện này, Trung Thiên Long Hoàng nha, đó là tồn tại chí cao vô hượng trong suy nghĩ của bọn họ, giống như thần minh, nhưng mà Trung Thiên Long Hoàng là thần minh trong suy nghĩ của bọn họ lại pha trà cho nam nhân bình thường.
Sau khi nấu xong tiên trà, Ngọa Long Tuyền tự tay nâng lên, đãi ngộ như thế, tất cả chưởng môn hoàng chủ nơi đây vô cùng rung động, hỏi thế gian, còn có ai có thể khiến Trung Thiên Long Hoàng tự tay dâng trà?
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng phẩm một ngụm, chép miệng vài cái, vừa cười vừa nói:
- Trà là trà ngon, nhưng mà so với trà ngon mà thủy tổ các ngươi mang từ nơi đó ra ngoài vẫn có chênh lệch.
- Nói như vậy, Lý huynh đã từng dùng qua tổ trà của Ngọa Long Nhai chúng ta?
Đôi mắt Ngọa Long Tuyền sáng lên, cười hỏi.
Lý Thất Dạ cười mà không nói, hắn buông chén trà xuống, nhìn qua đám chưởng môn hoàng chủ đang quỳ dưới đất, nói:
- Tất cả đứng lên đi.
Trong khoảng thời gian ngắn, các chưởng môn hoàng chủ đang quỳ nom nóp lo sợ, đặc biệt là tên chưởng môn hoàng chủ dõng dạc luận tội Lý Thất Dạ đã sợ tới mức xụi lơ, bọn họ đã sợ hãi không đứng dậy nổi.
Ngay cả Trung Thiên Long Hoàng còn phải đích thân pha trà, mà bọn họ còn dám đại bất kính trước mặt nam nhân này, đây chính là tội diệt môn.
- Nếu Lý công tử đã tha các ngươi tội bất kính, vậy đứng lên đi.
Lúc này Ngọa Long Tuyền nhìn qua đám chưởng môn hoàng chủ đang quỳ, lập tức lên tiếng.
Lúc này Ngọa Long Tuyền lại thể hiện phong thái cầm quyền một phương, có thần uy của một hoàng đế, với tư cách chủ nhân Ngọa Long đại lục, lời của nàng không phải tầm thường.
Sau khi được Ngọa Long Tuyền đồng ý, các chưởng môn hoàng chủ nơi đây đứng lên, vào lúc này chân bọn họ như nhũn ra, vô cùng hoảng sợ.
- Ta là người ưa thích mang thù.
Lúc này, Lý Thất Dạ uống một ngụm tiên trà, nhàn nhạt cười cười, nói ra:
- Hải Dương Ưng, kéo ra ngoài trảm.
Lý Thất Dạ vừa nói ra câu này, không cần Ngọa Long Tuyền gật đầu, hai lão giả bên cạnh Ngọa Long Tuyền lập tức đẩy Hải Dương Ưng ra bên ngoài, người khác không biết lai lịch của Lý Thất Dạ, nhưng mà hai lão giả đi bên cạnh Ngọa Long Tuyền càng biết lai lịch Lý Thất Dạ, đây là người dám lưu đày Phi Tiên Giáo, đám chưởng môn hoàng chủ trước mặt đối mặt với hung nhân như vậy, tất cả chỉ là con kiến hôi mà thôi.