Đế Bá (Dịch Edit)

Chương 2427 - Tinh Kê Tiên Quáng Thỏa Hiệp 1

- Một đồ vật rất cổ lão, nó cổ lão hơn bất cứ thứ gì trên thế gian, là đồ vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Lý Thất Dạ tươi cười rất đậm, nói xong, hắn lấy tinh trụ ra, đây là tinh trụ lập tức trấn áp Khổng Tước Minh Vương khi trước!

Tinh Kê nhìn chằm chằm vào tinh trụ, lúc mới nhìn lần đầu nó không quan tâm đến, thời điểm nhìn lần thứ hai nó như gặp quỷ, sắc mặt trắng bệch, thần thái kinh hãi, lập tức lui ra sau vài bước, lông gà không còn nhiều lắm dựng đứng lên.

Tinh Kê hiện tại bị dọa sợ thật sự rồi, nó khủng hoảng nhìn thẳng vào tinh trụ trước mặt mình.

Phải biết rằng đến cấp bậc như Tinh Kê, nó là tồn tại có thể đối thoại với Tiên Đế, nhưng mà không quan tâm nó có thể nói chuyện hòa bình với Tiên Đế, hiện tại nó đã sợ hãi và nhu nhược.

Trên thực tế, không nói Tinh Kê, cho dù Tiên Đế biết rõ lai lịch tinh trụ này cũng sợ hãi không nói ra lời, thứ này quá kinh khủng, nó chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.

Trong khoảng thời gian ngắn, Tinh Kê nhìn chằm chằm vào tinh trụ, mặc dù không có người nào nhìn thấy đồ vật này, nhưng lực lượng ân r chứa trong tinh trụ tuyệt đối chân thật, điểm này không cách nào lừa gạt cấp bậc như nó, cho dù ngươi muốn làm giả, lực lượng kia không thể làm giả được. - Không có khả năng!

Lông gà Tinh Kê dựng đứng lên, nó nhìn chằm chằm vào tinh trụ thật lâu, cuối cùng không thể tưởng tượng nổi nói:

- Thứ này tuyệt đối không thể tồn tại trên thế gian, thế gian không có khả năng có vật này!

- Nó đã bày ra trước mắt ngươi.

Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:

- Trong lòng ngươi cũng rất rõ ràng, tuy các ngươi chưa thấy qua thứ này, nhưng trong lòng đã sớm thừa nhận nó tồn tại.

- Cho dù thế gian thực tồn tại thứ này, nhưng cũng không thể bị tìm được, từ các kỷ nguyên trước đến nay, có rất nhiều người tìm kiếm nó, đã từng có tồn tại cực kỳ cổ xưa, tồn tại cường đại hơn cả chúng thần chư đế, trong các kỷ nguyên dài đằng đẳng đều tìm kiếm nó.

Tinh Kê thì thào nói.

- Trên thực tế, các ngươi lão đầu tử cũng tìm kiếm qua, đáng tiếc, không tìm được.

Lý Thất Dạ nhàn nhã nói.

- Nhưng mà, ta là người như thế nào? Không nên quên, Tinh Kê, ta có thể từ trên thân kẻ khác ép ra tin tức mà người khác không thể ép, nói thí dụ như ổ Tinh Kê các ngươi, lão già còn có sống kia, ta có thể ép ra không biết bao nhiêu manh mối từ bọn họ.

Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:

- Những tin tức này các ngươi không cách nào đạt được, sau khi ta tìm hiểu tất cả manh mối, trải qua suy tính rất nhiều thời đại mới tìm ra nó.

Nói đến đây, trong lòng Lý Thất Dạ âm thầm thở dài một hơi, vì vật phẩm chung cực này, hắn tốn hao vô số tâm huyết, càng trả giá cái giá quá lớn.

- Cho dù ngươi tìm được nó, cũng không có khả năng phong ấn nó, mang nó rời đi, đây là việc không có khả năng, thứ này giết chết chư thần chúng đế không phải chuyện khó gì, ngươi không có khả năng mang nó ra ngoài!

Tinh Kê cũng không quá tin tưởng, thì thào nói.

Lý Thất Dạ nói:

- Người khác không thể, không có nghĩa là ta không thể, không nên quên, ta là âm nha, ta là Lý Thất Dạ, cho nên nó nằm trong tay của ta, đơn giản như vậy thôi.

Tinh Kê lâm vào trầm măc trong thời gian ngắn, tuy nó không muốn tin tưởng, nhưng sự thật lại bày ra trước mắt, nó không muốn tin tưởng cũng khó khăn.

Qua một hồi lâu, Tinh Kê mới hồi phục tinh thần lại, nói ra:

- Âm nha, ngươi cũng nên biết, thứ này chỉ có một kiện trên thế gian, nếu như nó không còn, thế gian cũng không còn.

- Ta biết rõ, cho dù dùng nó giết chúng thần chư đế cũng lãng phí, chỉ có đến trận chiến cuối cùng mới đáng dùng nó, đương nhiên, không đến mức không được, ta cũng không dùng đến nó.

Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:

- Ta lấy nó ra, chính là nói với Tinh Kê ngươi một tin tức, ta cho tinh kê tiên quáng các ngươi một tín hiệu.

- Ngay cả vật này ta cũng có thể đoạt vào trong tay, ngươi cảm thấy thế gian còn có gì mà ta không thể làm được chứ?

Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

- Ngươi cho rằng ta chỉ phô trương thanh thế sao? Ngươi cho rằng ta cũng chỉ có chút thủ đoạn như vậy sao, ngươi cho rằng ta chỉ biết mang Tiên Đế đến chiến tranh sao? - Nói một cách thẳng thắn, hiện tại sẽ không có Tiên Đế làm chỗ dựa cho ta, nếu như ta thực quyết tâm muốn san bằng tinh kê tiên quáng các ngươi, xin tin tưởng ta, mặc kệ hao tổn bao nhiêu tài nguyên, ta cũng có thể san bằng tinh kê tiên quáng các ngươi! Chuyện mà ta quyết định làm, không có gì làm không được, ta còn có thể sống sót trong trận chiến cuối cùng, ngươi cảm thấy ta còn sợ ai sao? Đối với ta mà nói, bất kể là tồn tại cường đại cỡ nào, chỉ cần ta nguyện ý, ta đều có thể tiêu diệt, chỉ là cái giá lớn hay nhỏ mà thôi.

Lý Thất Dạ nói cả buổi, Tinh Kê trầm mặc, nó không muốn lên tiếng, âm nha không phải thế hệ hư danh nói chơi, hắn là người nói được làm được, hắn quyết định đi làm, vậy tuyệt đối sẽ thành công, đây cũng là nguyên nhân vì sao nhiều người sợ hãi hắn như vậy.

Trong mắt một ít lão bất tử, âm nha chính là tiểu cường vĩnh viễn bất bại, cho dù hắn hiện tại bại, bị người ta đánh tan, nhưng có một ngày nào đó, hắn sẽ ngốc đầu trở lại, hắn sẽ quét sạch địch nhân! Đây là điểm đáng sợ nhất của âm nha, đạo tâm của hắn quá kiên định, hắn có thể chịu được tất cả thất bại, sau khi thất bại là có thể ngóc đầu trở lại.

Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào Tinh Kê, từ từ nói:

- Cho nên hiện tại thỉnh ngươi xem rõ ràng, xem cẩn thận một chút, đồ vật chung cực trong tay ta, ngươi cảm thấy nó có đáng giá một trăm viên tiên tinh hay không? - Ngươi đang lừa bịp tống tiền sao?

Tinh Kê bất đắc dĩ, nhìn qua Lý Thất Dạ nói ra.

- Ngươi có thể cho rằng là thế, các ngươi cũng có thể cho rằng không phải.

Lý Thất Dạ nói:

- Đương nhiên, nếu như các ngươi cảm thấy ta là bằng hữu, hoặc là đồng bọn hợp tác với nhau, như vậy không nên nói là lừa bịp tống tiền.

- Đây gọi là đầu tư, một đầu tư đáng làm.

Lý Thất Dạ tươi cười, nói ra:

- Bất kể nói thế nào, ta sẽ đánh trận chiến cuối cùng, sẽ tranh thủ thời cơ khó có được cho tinh kê tiên quáng các ngươi, đối với các ngươi mà nói, đây là cơ hội được thở dốc. - Hừ, nếu như ngươi chiến bại, vậy ý nghĩa hắc ám bao phủ tất cả! Hoặc là, thế gian sẽ không còn tồn tại!

Tinh Kê hừ một tiếng nói ra.

- Thì thế nào?

Lý Thất Dạ chỉ tươi cười tùy ý, nói ra:

- Từ khi các ngươi trốn ở nơi này, cũng chưa từng nhìn thấy mặt trời, hắc ám lại bao phủ thì thế nào chứ? Tối đa cũng chỉ kéo dài một chút thời gian mà thôi. Sau khi hắc ám qua đi, trăm phế đãi hưng, các ngươi sẽ thở một chút, nói không chừng tiên quáng các ngươi sẽ bội thu đấy. - Các ngươi nên cầu nguyện cho ta, cầu nguyện ta chiến thắng, nếu như ta thắng, các ngươi sẽ nghênh đón ánh rạng đông, các ngươi có thể lại thấy ánh mặt trời, đây là chuyện tốt cỡ nào.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.

Bình Luận (0)
Comment