Nữ tử trong vải vàng vô cùng đắc ý nói một hơi, nói kỷ nguyên của mình sáng chói và vẻ vang thế nào.
- Được rồi, không cần thiếp vàng lên mặt của mình đâu.
Lý Thất Dạ chen ngang lời nữ tử trong vải vàng, nói ra:
- Kỷ nguyên của các ngươi ta biết rõ, kỷ nguyên này thật khó lường, nhưng huyền cơ được truyền xuống không đại biểu các ngươi mạnh bao nhiêu, đó là bởi vì các ngươi gặp may mắn, các ngươi chỉ đánh bóng lại những gì đã có mà thôi.
Bị Lý Thất Dạ bỡn cợt không đáng một đồng, nữ tử trong vải vàng không phục, nàng hừ lạnh một tiếng, nói ra:
- Ngươi cũng không sống trong kỷ nguyên của ta, ngươi làm sao biết kỷ nguyên của ta sáng chói thế nào. Hừ, nếu như ngươi sống trong kỷ nguyên của ta, nói không ngừng đã sợ hãi ngây ngốc, nói không chừng ngươi chỉ là tiểu nhân vật trong kỷ nguyên đó. - Nếu như kỷ nguyên của ngươi cường đại như những gì ngươi nói, vậy hẳn phải tồn tại đến bây giờ mới đúng, mà không phải nhạt nhòa trong dòng sông thời gian.
Lý Thất Dạ không có hứng thú, vừa cười vừa nói:
- Kỷ nguyên của các ngươi không có gì khác với các kỷ nguyên đã qua cả, cũng không khác gì kỷ nguyên của chúng ta bây giờ, nếu có khác nhau, chỉ sợ chỉ khác con đường tu luyện mà thôi. - Hừ, ngươi biết cái gì, kỷ nguyên của ta đứng trên đỉnh phong của dòng sông thời gian, cường giả trong kỷ nguyên của ta cường đại không thể tưởng tượng nổi, tu hành trong kỷ nguyên của ta cũng không phải ngươi có thể biết rõ...
Nghe Lý Thất Dạ nói thế, nữ tử vải vàng vô cùng bất mãn, lập tức nói khoác về kỷ nguyên của mình.
- Vậy sao?
Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:
- Nếu thật sự là như vậy, tại sao kỷ nguyên của các ngươi lại biến mất, vì sao kỷ nguyên của ngươi không lưu lại bất cứ truyền thừa gì, các ngươi tu luyện lợi hại như thế, vì cái gì hiện tại không có chút dấu vết... - Ngươi —
Thái độ của Lý Thất Dạ đã làm nữ tử trong vải vàng vô cùng khó chịu, nàng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, qua một hồi lâu, nàng hậm hực nói:
- Hừ, ngươi không biết thế đối mặt là cái gì, ngươi không biết thế gian này đi đến cuối cùng đáng sợ ra sao, ngươi không biết tương lai sẽ gặp biến hóa khủng bố thế nào. - Không, ngươi nói sai.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Ta biết rõ, hơn nữa ta còn biết nhiều hơn cả ngươi, ta biết rõ đối mặt là cái gì, ta cũng biết tận cùng thế gian là cái gì.
- Không nên quên, ta là người còn sống từ tận cùng thế giới quay về đấy.
Lý Thất Dạ nói ra:
- Bởi vì ta biết rõ, cho nên ta mới chiến đến cuối cùng, cho nên ta mới có thể tiếp tục đi thẳng, chấm dứt ở thời đại này.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ lãnh đạm nhìn nữ tử trong vải vàng, nói:
- Ta đã dám chiến một lần, lại dám đánh tiếp, ta muốn đánh đến tận cùng thế giới. Nhưng ngươi thì sao, nếu ngươi sống lại, ngươi dám lại đánh một trận hay không? Hoặc là nói, thời điểm cho kỷ nguyên của ngươi đối mặt lần nữa, ngươi dám đi đối mặt không?
Lý Thất Dạ nói lời này đã làm nữ tử trong vải vàng trầm mặc, ngay từ đầu nàng chỉ muốn đấu võ mồm với Lý Thất Dạ mà thôi, dù sao nàng vẫn sống trong vải vàng, có người đấu võ mồm là chuyện vô cùng vui sướng.
Nhưng vào thời điểm này, Lý Thất Dạ nhắc đến chủ đề nặng nề kia, nàng bắt đầu trầm mặc không nói.
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, nữ tử trong vải vàng trầm mặc thật lâu, qua thật lâu mới chậm rãi nói:
- Thất bại không chỉ có chúng ta.
- Ta biết rõ!
Lý Thất Dạ lúc này cũng không trêu chọc nữ tử trong vải vàng, hắn nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Thất bại không chỉ các ngươi, vẫn có không biết bao nhiêu tiền nhân đã thử qua, không biết có bao nhiêu người cố gắng qua, cũng không biết có bao nhiêu người phấn đấu qua, nhưng cuối cùng chấm dứt trong thất bại. - Con đường đã phủ kín xương khô, người chết nhiều không đếm nổi.
Nữ tử trong vải vàng chậm rãi nói ra.
- Cho dù không đi thông qua con người này, chẳng lẽ không phải tự tìm đường chết sao?
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Từ xưa đến nay người chết chưa đủ nhiều sao? Hoặc là nói nhân sinh mỗi người khác nhau, nhưng kết cục của mỗi người khác nhau, cuối cùng tất cả mọi người đều hóa thành đất vàng mà thôi, cũng chỉ tăng thêm một bộ xương khô trong thiên địa! Đi đến cuối cùng, tất cả mọi người không có gì khác nhau. - Tiên Đế cũng tốt, vô địch cũng được, mặc kệ ngươi là tồn tại thế nào cũng khó thoát khỏi cái chết, cho dù ngươi nắm giữ một kỷ nguyên cũng không cách nào thoát khỏi cái chết!
Nói đến đây, Lý Thất Dạ cảm khái nói ra một câu.
- Nhưng cho dù nhân sinh khó thoát khỏi cái chết thì thế nào, thế gian này vẫn vận hành như xưa.
Lúc này Lý Thất Dạ vẫn tươi cười, hắn vẫn lạnh nhạt và kiên định như vậy, nói:
- Cho dù biết rõ chết vẫn chiến đến cuối cùng, không dám chiến sẽ phụ cuộc đời này, ta sẽ tỏa sáng cả thời đại, cho dù phía trước là con đường không lối về. - Nhưng ngươi thật sự dùng sức mình chiến đấu đến cuối cùng sao?
Thời điểm Lý Thất Dạ kiên định như vậy, vải lụa vàng trong nữ tử cũng nhịn không được cho Lý Thất Dạ giội nước lã, nói ra:
- Có người dựa vào lực của chính mình đều tan thành mây khói, mà ngươi muốn dựa vào sức của mình thay đổi cả thời đại, ngươi cho rằng ngươi sẽ thành công sao? - Sẽ!
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Bởi vì ta là Lý Thất Dạ! Cho nên ta sẽ thành công.
- Hừ. Tự đại cuồng.
Nữ tử trong vải vàng hừ lạnh, nói:
- Trong kỷ nguyên của ta cũng có người muốn dùng sức của mình thay đổi cả kỷ nguyên, nhưng cuối cùng không thể thành công. Ngươi cảm thấy dựa vào cái gì ngươi có thể thành công. - Bằng vào ta là Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhàn nhã nói.
Lý Thất Dạ nói câu này làm nữ tử trong vải vàng không thể nói câu nào, lời này không còn dùng ba chữ "Tự đại cuồng" để hình dung nữa rồi.
"Ông" một tiếng, hiện tại Lý Thất Dạ đang đứng trong khu vực không gian và thời gian bị chôn vùi, tất cả đều lõm xuống, chỉ trong nháy mắt này, Lý Thất Dạ không nhìn thấy có thêm bất cứ vật chất nào khác.
Thời điểm Lý Thất Dạ có thể nhìn rõ cảnh vật chung quanh, hắn nhìn thấy có một nơi sinh ra hào quang. Nơi này giống như gian phòng thủy tinh.
Nơi này là khu vực có vách tường đều bằng thủy tinh, trên vách tường là băng tinh trụ đầy băng tinh thể đủ màu sắc, những tinh thụ này cũng là thủy tinh nhiều màu.
Trên thực tế những thứ này cũng không phải thủy tinh. Nó dường như là thứ đồ vật có sinh mạng, dường như có thể hít thở, thủy tinh trên tinh trụ có thể hít thở, còn có bọt nước trên đó chảy ra ngoài.
Những bọt nước này vô cùng óng ánh, nó giống như kim cương, tỏa ra hào quang vô cùng sáng ngời.
Từng bọt nước không ngừng chảy xuống đất, chậm rãi hội tụ, hội tụ thành dòng nước nhỏ, cuối cùng dòng nước nhỏ này tích tụ lại trong một cái vũng nước lớn khác.
Hiện tại Lý Thất Dạ đang đứng trên vũng nước này. Vũng nước trước mặt chính là một cái ao lớn, hơn nữa nước ao này nhìn qua không chân thật, giống như mộng như ảo. Bởi vì nước ao quá mức tinh khiết, óng ánh tới mức làm người ta không cách nào tưởng tượng nổi.