Đế Bá (Dịch Edit)

Chương 2618 - Thánh Lão Lục Nịnh Bợ 1

Nhưng lai lịch Thánh Lão Lục cho tới nay đều là một bí mật, đệ tử bang Côn Đồ cũng không biết xuất thân của gã. Tuy Thánh Lão Lục đến chưa lâu nhưng thực lực của gã đủ phục chúng.

Sau khi Thánh Lão Lục rời khỏi nhà không hề nói với ai lai lịch xuất thân của mình, người ngoài cũng không biết gốc gác của gã.

Hiện tại Lý Thất Dạ một câu nói toạc ra lai lịch, đáng sợ hơn là nhắc tới cái tên Thánh Lão Lục không dám nói. Không nhiều người biết cái tên này, Lý Thất Dạ nêu ra làm Thánh Lão Lục như bị sét đánh.

Thánh Lão Lục lấy lại tinh thần, mặt trắng như giấy, gã cười không nổi.

Thánh Lão Lục rối rít chắp tay hướng Lý Thất Dạ:

- Là tiểu nhân có mắt không thấy Thái sơn, đắc tội, đắc tội.

Thánh Lão Lục hô:

- Các huynh đệ, rút!

Thánh Lão Lục xoay người đi, không dám ở lại một giây.

Thánh Lão Lục vội vàng chạy trốn như gặp quỷ, đám đệ tử xoe tròn mắt, lnhưng không dám hỏi nhiều, cũng bỏ đi.

Thánh Lão Lục cuống cuồng chạy trốn, ba người Thạch Tẩu xoe tròn mắt nhìn. Thay đổi quá nhanh, bọn họ không biết xảy ra chuyện gì.

Thấy Thánh Lão Lục bỏ chạy, Hạ Trần hừ lạnh một tiếng:

- Hừ! Tên nhát gan, mới có một, hai câu đã sợ chạy.

Thạch Tẩu không nói, gã nhìn Lý Thất Dạ. Thạch Tẩu biết Thánh Lão Lục không nhát cáy, người dám làm hoạt động thế này trong thành Tề Lâm tuyệt đối không hèn nhát gì.

Thánh Lão Lục bị vài thứ hù sợ, Thạch Tẩu không nghe hiểu ẩn ý trong đầu nói của Lý Thất Dạ nhưng một câu đã đuổi Thánh Lão Lục đi chứng minh nó liên quan đến thứ cực kỳ kinh người.

Nghĩ lại xem cái gì khiến người nhắc tới liền hù người khác chạy vắt giò lên cổ? Thạch Tẩu không nghĩ ra được lòng gã rợn tóc gáy.

Lý Thất Dạ phàm nhân thật khủng bố, khiến người không rét mà run.

Đám người Thạch Tẩu tỉnh tá lại định rời đi thì có một đám người từ trên trời giáng xuống, thoáng chốc chặn đường.

- Thạch lão già, các ngươi tốn đi đâu?

Đám người bao vây bốn người Lý Thất Dạ lại, nhóm người mặc đồ giống nhau, huyết khí hừng hực. Biểu tình rắn đanh. Một thanh niên dẫn đầu đám người, mặc long bào bốn vuốt, người tràn ngập Hỗn Độn chi khí, hoàng khí khiếp người, khiến người nhìn liền biết gã ở địa vị cao.

Thạch Tẩu nhìn thanh niên đó, sợ biến sắc mặt hét chói tai:

- Vương Khiếu Thiên!

Thanh niên ánh mắt lạnh lùng, mặt như băng sương:

- Thạch lão già, lá gan của Thiết Thụ môn các ngươi mập lên nhiều, không chỉ dám đánh bị thương quận vương còn dám gọi thẳng tên của bổn tọa!

Thấy ánh mắt thanh niên lạnh băng, Thạch Tẩu thầm run. Trầm Hiểu San, Hạ Trần hoàn toàn biến sắc mặt, vì thanh niên tên Vương Khiếu Thiên này là thái tử của Tây Đà quốc!

Thái tử Tây Đà quốc không phải bao cỏ, gã là kẻ độc ác, địa vị thái tử đổi bằng công tích và máu tươi. Vương Khiếu Thiên rất mạnh, gần bằng lão tổ Tây Đà quốc, có thể nói chỉ bằng thực lực cá nhân gã đủ tiêu diệt Thiết Thụ môn.

Đại Đế Tiên Vương đột nhiên giết tới hỏi sao không hù Thạch Tẩu sợ run rẩy?

Lương Nghĩa Hằng và thái tử Vương Khiếu Thiên Tây Đà quốc cùng đến thành Tề Lâm. Khi Lương Nghĩa Hằng bị đập nát mặt thì được đệ tử môn hạ nâng đến trước mặt Vương Khiếu Thiên.

Thấy thái tử Vương Khiếu Thiên Tây Đà quốc, mặt Thạch Tẩu trắng bệch. Lòng Hạ Trần, Trầm Hiểu San lạnh lẽo.

Vương Khiếu Thiên mạnh hơn Lương Nghĩa Hằng rất nhiều, đừng nói ba người Thạch Tẩu, dù Vương Khiếu Thiên muốn diệt Thiết Thụ môn cũng dễ như chơi.

Bây giờ Vương Khiếu Thiên dẫn theo một đám cường giả vây hãm tại đây, Thạch Tẩu thầm lo âu, gã không biết nên làm sao.

Thạch Tẩu nhìn hướng Lý Thất Dạ, hắn vẫn ung dung đứng đó, thản nhiên như thể không có chuyện gì xảy ra.

Nhìn bộ dạng tự tin của Lý Thất Dạ mới khiến Thạch Tẩu thầm thở phào.

Thạch Tẩu cắn răng nói:

- Thái tử điện hạ, cái... Cái đó... Trong đó có chỗ hiểu lầm, có chỗ hiểu lầm.

Thạch Tẩu không biết nên nói cái gì, đập nát mặt Lương Nghĩa Hằng rồi lấy cớ hiểu lầm được sao? Nhưng Thạch Tẩu không còn lời nào khác để nói, đành dùng câu hiểu lầm để lừa dối.

Đám người Thạch Tẩu đâm lao phải theo lao, hiện tại không nên dây vào đều chọc người ta. Nếu vạch rõ giới hạn với Lý Thất Dạ e rằng không phải hành động sáng suốt.

Mắt Vương Khiếu Thiên lạnh băng lộ ra sát khí đáng sợ:

- Hiểu lầm, hay cho câu hiểu lầm.

Nhưng Vương Khiếu Thiên không khùng lên ngay, gã lạnh lùng nói:

- Nếu Thiết Thụ môn các ngươi còn muốn sống thì theo ta đi ngay. Chuyện này sẽ có quyết định.

Vương Khiếu Thiên không chỉ nhìn đám Thạch Tẩu mà còn có Lý Thất Dạ.

Vì Vương Khiếu Thiên đã biết chút tin tức liên quan Thiết Thụ môn, gã có nghe tiếng gió điều Thiết Thụ Ông làm. Vương Khiếu Thiên biết Thiết Thụ Ông muốn mượn việc Tề Lâm Đế gia khảo hạch để đu cây Tề Lâm Đế gia, vì vậy Vương Khiếu Thiên theo dõi Lý Thất Dạ.

Tim Thạch Tẩu rớt cái bịch:

- Cái đó...

Thạch Tẩu cười khan:

- Thái tử điện hạ, tiểu... Tiểu nhân có chuyện quan trọng trong người... e... e rằng không tiện.

Thạch Tẩu không ngốc, nếu bây giờ đi theo Vương Khiếu Thiên thì đừng mơ sống trở về, cái gì mà có quyết định, chỉ là lừa dối. Nếu rời khỏi thành Tề Lâm có lẽ Vương Khiếu Thiên sẽ giết bọn họ ngay, hoặc khiến bọn họ sống không bằng chết, hoặc là sống không thấy người, chết không thấy xác.

Lương Nghĩa Hằng là thân tín của Vương Khiếu Thiên, giờ mặt gã bị đập nát, chắc chắn Vương Khiếu Thiên sẽ không tha cho.

Vương Khiếu Thiên âm trầm nói:

- Thạch lão già, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ. Mưu hại quận vương là tội lớn, Thiết Thụ môn các ngươi gánh nổi không?

Vương Khiếu Thiên không chỉ muốn giết đám Thạch Tẩu mà còn tiêu diệt Thiết Thụ môn, một hơi bứng gốc Thiết Thụ môn, gã muôn giết gà dọa khỉ! Nhưng Vương Khiếu Thiên tạm thời vui lòng cho đám Thạch Tẩu sống, vì bọn họ sẽ là chứng cứ chắc chắn để gã tiêu diệt Thiết Thụ môn.

Trưởng lão Thiết Thụ môn mưu hại quận vương Tây Đà quốc, cái cớ này đủ để Tây Đà quốc dõng dạc đứng ra tiêu diệt Thiết Thụ môn.

Vương Khiếu Thiên có ý tưởng khác, gã là người có mưu kế. Nơi đây là thành Tề Lâm chứ không phải Tây Đà quốc, Vương Khiếu Thiên không muốn làm việc quá càn rỡ tại đây.

Nếu Vương Khiếu Thiên bắt đám Thạch Tẩu hoặc giết bọn họ ngay trên đường thành Tề Lâm, lỡ chuyện này đồn vào tai Tề Lâm Đế gia. Gây sự ở thành Tề Lâm là không nể mặt Tề Lâm Đế gia, nếu Tề Lâm Đế gia không vui thì tiêu diệt Tây Đà quốc cgẳng tốn sức.

Nên Vương Khiếu Thiên muốn đám người Thạch Tẩu sống theo gã rời đi, hành động này là một mũi tên bắn hai con chim.

Thạch Tẩu hoàn toàn biến sắc mặt, gã biết tính toán của Đại Đế Tiên Vương. Giờ phút này Thạch Tẩu tuyệt đối không thể đi theo Vương Khiếu Thiên, muốn chống đói Tây Đà quốc đành hy vọng bên sư huynh bàn việc ổn thỏa.

Nguy hiểm ngay trước mắt mà Thạch Tẩu thật bất lực, gã không đánh lại Vương Khiếu Thiên. Thạch Tẩu chỉ đành đặt hy vọng vào Lý Thất Dạ, trông chờ hắn có thể thoát khỏi hiểm cảnh này.

Lý Thất Dạ cười tủm tỉm bình tĩnh nhìn.

Trong khi đám người Thạch Tẩu hoảng hốt thì ngả rẽ con hẻm vang tiếng bánh xe lăn ken két, bảy, tám người đẩy chiếc xe gỗ đi hướng này. Nhóm người ăn mặc như tên bán hàng rong.

Bình Luận (0)
Comment