Tuy cùng là Đạo Phôi hậu thiên, Đạo Phôi thiên phong của Thiên Hoàng Thái Tử mạnh hơn Đạo Phôi bạch trang của Lý Thất Dạ nhiều.
Khi Lý Thất Dạ và Thiên Hoàng Thái Tử trở lại chiếu bạc, cao thủ Thạch phường làm trọng tài cho hai người, trầm giọng quát:
- Bắt đầu đi!
Ong ong ong ong ong!
Trong phút chốc Đạo Phôi thiên phong trong tay Thiên Hoàng Thái Tử sáng rực, từng tia sáng như kiếm quang có thể đâm thủng người.
Thiên Hoàng Thái Tử không hề sử dụng Hỗn Độn chi khí, lực lượng Thái Sơ nào. Nhưng Thiên Hoàng Thái Tử là truyền nhân đế thống tiên môn, từ nhỏ gã đã tu luyện đế thuật, dù không dùng công pháp, Hỗn Độn chi khí, lực lượng Thái Sơ thì lực lượng ý niệm của gã mạnh hơn phàm nhân gấp mấy ngàn lần, gấp vạn lần.
Phụt!
Trong khoảnh khắc ý niệm Thiên Hoàng Thái Tử thúc đẩy Đạo Phôi làm kiếm phôi như kiếm bén bắn hướng Lý Thất Dạ. Kiếm quang của kiếm phôi bén không thể đỡ, đừng nói phàm nhân, tu sĩ bình thường như Trầm Hiểu San cũng cản không nổi một kích của kiếm phôi.
Lý Thất Dạ không thèm nhìn cái nào, ý niệm ngự Đạo Phôi bạch trang xông lên.
Thấy Đạo Phôi bạch trang của Lý Thất Dạ vọt lên, mọi người kinh kêu, cảm thấy đây là hành vi tự sát. Đạo tâm của một phàm nhân không cách nào đối kháng lại Đạo Phôi thiên phong của Thiên Hoàng Thái Tử.
Bùm!
Đạo Phôi vỡ nát, trong phút chốc vô số mảnh nhỏ bay tứ tung, mảnh vụn lấp lánh tung bay, thanh âm êm tai rơi rụng.
Trong khoảnh khắc đó mọi người nhìn trân trối, cảnh tượng đột nhiên xảy ra trước mắt khác hẳn tưởng tượng của bất cứ ai.
Thứ vỡ ra không phải Đạo Phôi bạch trang của Lý Thất Dạ mà là Đạo Phôi thiên phong của Thiên Hoàng Thái Tử. Khoảnh khắc hai Đạo Phôi va chạm, Đạo Phôi bạch trang của Lý Thất Dạ bình yên, Đạo Phôi thiên phong của Thiên Hoàng Thái Tử vỡ nát.
Không phải vì Đạo Phôi bạch trang của Lý Thất Dạ mạnh hơn Đạo Phôi thiên phong của Thiên Hoàng Thái Tử, đó là do ý chí Lý Thất Dạ mạnh hơn Thiên Hoàng Thái Tử, nghĩa là đạo tâm của hắn kiên định hơn gã gấp vô số lần, đạo tâm không thể lay động.
Thiên Hoàng Thái Tử kinh hoàng hét to:
- Không thể nào!
Thiên Hoàng Thái Tử thụt lùi mấy bước, sững sờ tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm. Kết quả này không cách nào chấp nhận được với gã.
Đồ ngốc đều nhìn ra trong trận cá cược này Thiên Hoàng Thái Tử nắm chắc phần thắng, không ngờ ván cược thắng chắc lại thua, không ai chấp nhận được kết cuộc này.
Đừng nói Thiên Hoàng Thái Tử, những người có mặt không ai tin nổi. Trong phút chốc các cặp mắt trợn to, mọi người ngạc nhiên đến ngây người nhìn.
Một truyền nhân đế thống tiên môn lại thua phàm nhân, chuyện khó tin vô cùng.
- Ngươi lại thua.
Phản ứng của Lý Thất Dạ bình thản, chậm rãi nói:
- Giờ ngươi nên để mạng lại đi.
Thiên Hoàng Thái Tử không chấp nhận sự thật đó, hét to một tiếng:
- Không, không thể nào, sao phàm nhân có sức ý chí cường đại như vậy được?
- Ai bảo phàm nhân không có ý chí cường đại?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Đạo tâm có kên hay không liên quan gì đạo hạnh cao thấp? Ai nói phàm nhân thì không có đạo tâm kiên định?
Lời của Lý Thất Dạ làm các cường giả tu sĩ ngạc nhiên, vì chưa từng nghe nói phàm nhân có đạo tâm kiên định. Tu sĩ cho rằng phàm nhân là con kiến, không thể nào có đạo tâm kiên định. - Chắc chắn có gian lận, nhất định!
Mặt Thiên Hoàng Thái Tử trắng bệch rít gào:
- Nhất định là có người âm thầm trợ giúp hắn, một phàm nhân không thể so sánh với bản thái tử được!
Mọi người nhìn nhau, rất nhiều người cũng cảm thấy thật khó tin. Phàm nhân mà có đạo tâm kiên định hơn Thiên Hoàng Thái Tử, thật là khó tin.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
- Ài, đầu năm nay nhiều đồ ngu thật.
Thiên Hoàng Thái Tử đổi ý quỵt nợ:
- Ván này không tin, chắc chắn ăn gian, không thì tuyệt đối không thể nào!
Vì đây là mạng sống của Thiên Hoàng Thái Tử, nếu tính ván này nghĩa là gã mất mạng.
Lý Thất Dạ lơ Thiên Hoàng Thái Tử, mỉm cười hỏi:
- Thạch phường các người nói sao?
Một lão tổ trong Thạch phường đứng ra, tuy rằng huyết khí nội liễm nhưng khi lão tổ bước ra thì những người có mặt lòng run rẩy. Lão tổ loại này cơ bản không ra mặt, hiện tại đứng ra quyết định thì ý nghĩa phi phàm.
Lão tổ nhìn Thiên Hoàng Thái Tử, chậm rãi nói:
- Ván này tính, trận cá cược này không có gì khác lạ, không có bất cứ ai trợ giúp vị công tử này, Thạch phường có thể lấy danh dự ra bảo đảm.
Nói xong lão tổ im lặng, ý đã rõ ràng.
Khi lão tổ trong Thạch phường lên tiếng thì mọi thứ thay đổi. Thạch phường do Tề Lâm Đế gia mở, Thạch phường dám lấy danh dự bảo đảm ván cược này công bằng tức là Tề Lâm Đế gia bảo đảm trận cá cược này, nghĩa là không ai có thể đùn đẩy kết quả.
Thạch phường dám bảo đảm, các cường giả tu sĩ có mặt không phản đối. So với Thiên Hoàng Thái Tử thì cường giả tu sĩ tin Thạch phường hơn, vì Thạch phường mở đã lâu, danh dự vững chắc, chiêu bài biển vàng.
Lý Thất Dạ vẫn không chịu chấp nhận kết quả, hét to:
- Không... Không thể nào!
Lý Thất Dạ nhìn Thiên Hoàng Thái Tử, ung dung hỏi:
- Sao? Muốn quỵt nợ?
Mọi người đều nhìn Thiên Hoàng Thái Tử, nếu gã ăn quỵt thì không chỉ bản thân chịu thiệt, danh dự Thiên Hoàng quốc cũng mất. Nghĩ lại xem, khiến người trong thiên hạ đều biết truyê nhân đế thống tiên môn thua cá cược quỵt nợ, tương lai sẽ là kết quả thế nào?
Mặt Thiên Hoàng Thái Tử trắng bệch, đứng như trời tồng. Thiên Hoàng Thái Tử không cách nào chấp nhận kết cuộc thế này, nhưng trước mắt bao người gã không thể ăn quỵt. Thiên Hoàng Thái Tử vô cùng hối hận, nhưng bây giờ có hối cũng không kịp, trên đời chẳng bán thuốc hối hận.
Thiên Hoàng Thái Tử khó khăn lấy lại tinh thần, gã hạ thấp tư thái, mặt dày nịnh Lý Thất Dạ:
- Ha ha ha! Đạo huynh, không, tiền bối cảm thấy chúng ta có nên bàn bạc lại trận cá cược này không?
Khi nói câu đó mặt Thiên Hoàng Thái Tử nóng ran.
Bình thường toàn là người ta cúi đầu khom lưng với gã, làm gì có chuyện Thiên Hoàng Thái Tử thấp cổ bé họng trước ai?
Thiên Hoàng Thái Tử cúi đầu nói:
- Tiền bối là thế ngoại cao nhân, ta chỉ là một tiểu bối kiến thức nông cạn. Tiểu bối thua ván này tâm phục khẩu phục, tiền bối cao nhân rộng lòng giơ cao đánh khẽ, tha cho vãn bối được không? Chỉ cần tiền bối nói giá, Thiên Hoàng quốc chúng ta nhất định sẽ nộp đủ số.
Tuy mặt mũi quan trọng nhưng mạng sống nặng ký hơn, miễn sống sót rời khỏi đây là Thiên Hoàng Thái Tử có cơ hội báo thù, chỉ cần rời khỏi địa bàn Tề Lâm Đế gia, có ngày gã sẽ giết phàm nhân này. Dù phàm nhân ở lì trong Tề Lâm Đế gia, Thiên Hoàng quốc bọn họ có thể bỏ ra số tiền kếch sù giết súc sinh kia.
Lúc này thấp đầu đổi lại cơ hội báo thù vô số sau này, Thiên Hoàng Thái Tử cảm thấy rất đáng giá. Miễn sống rời đi, có ngày Thiên Hoàng Thái Tử sẽ cho tiểu súc sinh sống không bằng chết!
Nhìn Thiên Hoàng Thái Tử luôn vênh váo lúc này cúi đầu xin tha, nhiều người xì tiếng. Trước giây phút sống chết, với đa số người thì tôn nghiêm, mặt mũi, danh dự gì đó chẳng đáng nhắc tới.
Lý Thất Dạ gặp qua mọi hạng người, làm sao không biết ý tưởng trong đầu Thiên Hoàng Thái Tử?