Trong khi bọn họ đang nói chuyện thì Lý Thất Dạ thình lình dừng chân lại, ánh mắt dõi nhìn một khúc ngoặt trên đường.
Ở Cửa hàng Kiêu Hoành, ngoại trừ cửa tiệm của Cửa hàng Kiêu Hoành ra thì còn có một số tiểu thương bày sạp trong Cửa hàng Kiêu Hoành, hoặc có một số tu sĩ dùng vật đổi vật. Đương nhiên, những vụ giao dịch này đều được Cửa hàng Kiêu Hoành khảo nghiệm.
Lúc này ở khúc ngoặt có một người đang ngồi, người này là một lão nhân mặc áo bông dày, đội nón chống rét dày cộm, không chỉ che khuất đôi tai mà còn che luôn cả khuôn mặt.
Lão nhân này không hề đặc biệt. Thế nhưng ba món bày biện trước mặt hắn thì vô cùng đặc biệt. Cả ba món đều lấp lánh ánh sáng báu, vừa nhìn biết ngay là bảo vật vô cùng ghê gớm.
Thu hút nhất không chỉ có lão nhân cùng ba món bảo vật mà còn có tấm biển lớn bày phía trước. Chỉ thấy trên tấm biển có một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, viết rằng: - Chỉ cần ngươi có thể đánh động ta thì tặng ngươi một món bảo vật.
Nhìn ba món bảo vật lấp lánh ánh sáng báu, lại nhìn hàng chữ trên tấm biển, rất nhiều người bị hấp dẫn, mọi người đều dồn dập vây quanh chỗ chỗ đó.
- Đánh động ngươi thì sẽ được tặng một món bảo vật, có thật không đó?
Nhìn hàng chữ trên tấm biển, có người hoài nghi.
- Thật.
Bị chất vấn, lão nhân cúi đầu, đáp một tiếng. Hắn thậm chí còn không thèm ngước đầu lên nhìn người khác, mí mắt híp lại, tựa như không hề có sức lực.
- Như thế nào mới được tính là đánh động ngươi?
Có người hỏi.
Lão nhân không trả lời vấn đề này, cũng không thèm điếm xỉa tới, chỉ lẳng lặng ngồi đó, mắt dim dim như đang ngủ.
Trong nhất thời, đám đông trở nên náo nhiệt, mọi người không biết nên làm gì mới có thể đánh động được lão nhân này.
- Chắc không phải đang đùa bỡn chúng ta chứ?
Có người nói:
- Ai mà biết như thế nào mới được tính là đánh động ngươi?
Thế nhưng lão nhân vẫn không nói lời nào, dường như không thề nghe thấy bọn họ. Lão nhân chỉ im lặng ngồi đó, không tiếp tục quan tâm người khác nghi vấn như thế nào nữa. - Ê, có thật không?
Có người hỏi tiếp, nhưng lão nhân vẫn không trả lời.
- Chắc không phải giả đâu, dù sao nơi này cũng là Cửa hàng Kiêu Hoành, có tấm biển vàng Cửa hàng Kiêu Hoành đảm bảo, cho dù giả thật thì Cửa hàng Kiêu Hoành chắc chắn sẽ can thiệp.
Có lão tu sĩ nói.
Đám đông xem náo nhiệt nghe vậy cũng cảm thấy có đạo lý. Dù sao nơi đây là Cửa hàng Kiêu Hoành, có Cửa hàng Kiêu Hoành bảo đảm nên có thể yên tâm.
Lúc này, mọi người nhìn nhau, mọi người không biết nên làm như thế nào mới đánh động lão nhân này.
"Đùng" một tiếng. Ngay lúc mọi người không biết nên làm như thế nào mới đánh động lão nhân này thì một tu sĩ trung niên vóc dáng thấp bé quỳ xuống đất, hét lớn: - Cha, ta tới thăm ngài!
Người đàn ông trung niên này thình lình quỳ xuống làm nhiều người choáng váng một lát. Sau đó, rất nhiều người tỉnh táo lại, đều không khỏi cười lớn, nói rằng: - Nhà ngươi nghĩ hay lắm, cứ thế mà nhặt được một người cha.
Nhất thời, mọi tu sĩ vây xem đều cười lớn, đều cảm thấy người đàn ông trung niên này thật thú vị. Đương nhiên người đàn ông trung niên này cũng đỏ mày đỏ mặt, thế nhưng hắn chỉ là một tu sĩ nhỏ bé, xuất thân thấp hèn, vì vậy hắn dứt khoát làm tới cùng. Quỳ cũng quỳ rồi, còn gì mất mặt nữa chứ. Lại nói, quỳ xuống gọi một tiếng "cha" cũng không mất mát gì, lỡ như thành công thì chẳng phải hắn lượm được một bảo vật hay sao.
Thế nhưng lão nhân vẫn cúi đầu, không thèm liếc nhìn hắn.
- Cha, hài nhi số khổ, có thể tặng một món bảo vật được không?
Người đàn ông trung niên này quỳ cũng quỳ rồi nên không quan tâm gì nữa, vì vậy hắn dập đầu với lão nhân.
Thế nhưng lão nhân vẫn không phản ứng, vẫn cứ cúi đầu, không nói không rằng.
- Ngươi nên gọi ông nội đi, nói không chừng người ta sẽ đồng ý.
Có người bỡn cợt.
- Đúng, gọi ông nội xem, nói không chừng sẽ được.
Nhất thời tiếng cười vang dội, rất nhiều tu sĩ nói hùa.
- Ông nội.
Người đàn ông trung niên cắn răng, dù sao cũng lỡ làm rồi, không sợ bị người khác cười chê nữa, dứt khoát dập đầu, nói rằng:
- Cháu ngoan chào ngài.
Thế nhưng lão nhân vẫn không bị đánh động, vẫn cúi đầu, vẫn dáng vẻ như đang ngủ.
- Ha ha, xem ra ngươi muốn làm cháu trai của người ta nhưng người ta không chịu nhận đứa cháu ngoan như ngươi rồi.
Thấy vậy, Chu Tư Tĩnh chưa trải đời trợn mắt ngoác mồm. Trước giờ nàng chưa từng gặp phải chuyện quái lạ như vậy.
Cuối cùng người đàn ông trung niên chỉ đánh u ám rời khỏi.
Nơi này là Cửa hàng Kiêu Hoành, nếu lão nhân không cho thì ngươi cũng không dám cướp đoạt, bằng không sẽ bị Cửa hàng Kiêu Hoành tiêu diệt.
Thấy người đàn ông trung niên nhận cha nhận ông nội mà vẫn thất bại, mọi người không khỏi nhìn nhau, không biết nên đánh động lão nhân này như thế nào.
Dù sao ba món bảo vật bày trước mặt, ai cũng không muốn bỏ qua.
Nhìn ba món bảo vật bày dưới đất, không ít người tim đập thình thịch. Mọi người đều thèm chảy nước dãi, thế nhưng lại không biết phải làm gì mới đánh động được lão nhân này. - Lão nhân gia, ta có một bầu rượu Xuân Noãn, là rượu ủ cực phẩm ở nước Diệp Lưu của ta, ngài muốn uống không?
Lúc này, một người thanh niên lấy ra một bầu rượu, mở nắp, mùi rượu lập tức lan tỏa, khiến người ta thèm chảy nước miếng.
- Thơm quá, rượu ngon!
Ngửi mùi rượu thơm như vậy, rất nhiều người nuốt nước bọt, bật thốt.
- Rượu này là cực phẩm ở nước Diệp Lưu ta, có thể giải thèm.
Người thanh niên này có chút đắc ý.
- Lão nhân gia, muốn uống thử không?
Người thanh niên dâng rượu ngon cho lão nhân.
Thế nhưng lão nhân vẫn híp mắt, giống như đang ngủ, không thèm nhìn người thanh niên, càng không thèm nhìn rượu ngon trong bầu rượu.
Thấy lão nhân không phản ứng, người thanh niên đành tức giận cất bầu rượu, lùi sang một bên. Hắn không biết phải làm thế nào mới đánh động được lão nhân này.
- Lão nhân ta, ta tu hành ba ngàn năm, trải qua gió táp mưa sa, vì đạo đạo, ta vượt mọi chông gai, ngày đêm làm bạn với hổ sói, thường bị hung vật tập kích, chỉ mong có một món bảo vật phòng thân.
Có tu sĩ kể mình thật thê thảm hòng đánh động lão nhân.
Thế nhưng lão nhân vẫn híp mắt, vẫn giống như đang ngủ, không thèm quan tâm tới người tu sĩ này.
Sau đó có mấy tu sĩ dùng đủ mọi cách, có người hứa hùng hồn với lão nhân, có người kể mình thê thảm, cũng có người muốn dùng thứ khác để trao đổi bảo vật, thế nhưng lão nhân không hề quan tâm.
Khi tất cả mọi người thất vọng, cảm thấy lão nhân đang trêu ghẹo mọi người thì một cô gái bước tới trước mặt lão nhân.
Thiếu nữ này khoảng mười sáu mười bảy, quần áo may bằng vải thô, dung mạo thanh tú, dây thừng búi tóc, vừa nhìn là biết nàng xuất thân thấp kém, tuy có tu luyện nhưng đạo hạnh nông cạn.
Thiếu nữ này đứng trước mặt lão nhân, có mấy phần thẹn thùng, dường như đây là lần đầu tiên đứng trước nhiều người như vậy, mặt mày nóng rần.
Thế nhưng người thiếu nữ này dồn hết can đảm, cúi đầu lí nhí:
- Lão tiền bối... ta... ta muốn một món bảo vật bảo vệ... bởi vì... bởi vì mộc am của chúng ta không an toàn... có... có thứ gì đó đang dòm ngó... hình... hình như là tà vật...