- Chớ xằng bậy!
Trần Thư Vĩ đang chờ cơ hội này. Bất kể dùng lễ hay dùng võ, hắn nhất định phải chiếm được Lý Thất Dạ. Mời cũng được, bắt cũng được, hắn tuyệt đối không để Lý Thất Dạ rơi vào tay của người khác.
Vì vậy, nhìn thấy Bành Uy Cẩm rơi vào tay Lý Thất Dạ, hắn hét lên, ra tay cứu giúp. Đại thủ to lớn như một ngọn núi lao tới trước mặt Lý Thất Dạ.
"Răng rắc"
Thế nhưng Trần Thư Vĩ còn chưa kịp cứu Bành Uy Cẩm thì năm ngón tay của Lý Thất Dạ vặn nhẹ, Bành Uy Cẩm cứ thế bị vặn gãy cổ.
Coi như Trần Thư Vĩ ra tay thì cũng không thể cứu Bành Uy Cẩm. Khi mà bàn tay của Trần Thư Vĩ chưởng tới thì Lý Thất Dạ lật tay, vô cùng tùy ý, hệt như đang đập một con muỗi. Chỉ nghe "ầm", đập bay bàn tay của Trần Thư Vĩ chỉ trong tích tắc. "Bịch bịch bịch"
Bị Lý Thất Dạ tùy ý đập trúng, Trần Thư Vĩ bị đánh lui mấy bước, lồng ngực phập phồng, tinh lực cồn cào. Hiển nhiên, trong lần va chạm này, hắn chịu thiệt dưới tay Lý Thất Dạ. "Ầm"
Thi thể của Bành Uy Cẩm lăn xuống đất. Bành Uy Cẩm trợn to hai mắt, tới chết hắn cũng không tin mình lại chết, hơn nữa chỗ dựa lớn nhất Trần Thư Vĩ ở ngay bên cạnh mà còn không cứu hắn nổi. Sợ rằng lúc sắp chết hắn rất không cam lòng.
Bị hất lùi, sắc mặt Trần Thư Vĩ cực kì khó coi. Lý Thất Dạ giết Bành Uy Cẩm ngay trước mặt hắn, đâu chỉ không nể mặt hắn, mà còn tuyên chiến với hắn! Đồng thời, Trần Thư Vĩ biết mình gặp cường địch.
Cứ việc Trần Thư Vĩ biết mình gặp cường địch thế nhưng hắn vẫn không sợ. Dù sao hắn có thể ngồi vững vị trí Kinh Sư Thiếu Bảo, chứng tỏ hắn có thực lực. Huống chi ở Cuồng Đình đạo thống, Trần gia bọn họ đã sợ ai bao giờ?
Lúc này, bầu không khí bên trong khách sạn đông cứng, tất cả mọi người đều đứng dậy. Nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, mọi người nín thở.
Bành Uy Cẩm bị giết không phải là chuyện nhỏ. Tuy ở Hoàng Đình Bành gia trang không bằng Trần gia, không bằng Bắc cảnh, thế nhưng lại không hề tầm thường. Huống chi xưa nay Bành gia trang luôn liên hôn với Trần gia.
Quan trọng nhất là, giết Bành Uy Cẩm ngay trước mặt Trần Thư Vĩ, đây mới là chuyện lớn. Bành Uy Cẩm tốt xấu gì cũng là tiểu đệ của Trần Thư Vĩ, có câu này rất đúng, đánh cho phải nể mặt chủ. Lý Thất Dạ giết Bành Uy Cẩm trước mặt mọi người, đâu chỉ vẽ mặt Trần Thư Vĩ mà còn vẽ mặt Trần gia, muốn tuyên chiến với Trần gia!
Trong nhất thời, bầu không khí như đống băng, mọi người đều nhìn Lý Thất Dạ, mọi người đều cảm thấy hãi hùng. Tiểu tử vô danh này nếu không ngông cuồng thì chắc là có thực lực. Thế nhưng, khắp Cuồng Đình đạo thống không ai dám xem thường Trần gia, không ai dám xem thường Thượng bộ. Là một trong bốn thế lực lớn ở Cuồng Đình đạo thống, Thượng bộ có thể bóp chết bất cứ ai! - Tiểu tử này tiêu đời rồi, dù sống qua hôm nay thì cũng không sống qua năm nay.
Có trưởng lão môn phái thì thào.
Mọi người biết, cho dù Lý Thất Dạ sống qua hôm nay thì sớm muộn gì Thượng bộ cũng giết chết hắn. Bành Uy Cẩm bị giết, Bành gia trang tuyệt đối không bỏ qua, Trần gia cũng không bỏ qua. Có thể nói, Lý Thất Dạ không thoát được Trần gia thanh toán, chắc chắn phải chết, chỉ khác chết sớm hay chết muộn mà thôi. - Quá quắc!
Trần Thư Vĩ mặt mày âm lãnh, lạnh lùng nói:
- Lý huynh, Cuồng Đình đạo thống là nơi có vương pháp, Cuồng Đình đạo thống tuyệt không cho phép bất cứ ai tùy tiện giết người.
Thấy Trần Thư Vĩ phát giận, Từ Trí Kiệt đứng bên cạnh xem mùi ngon, đáy mắt cười khẩy. Theo hắn, Trần Thư Vĩ đang cầm lông gà làm lệnh tiễn mà thôi, nói không chừng hắn còn ước gì Lý Thất Dạ giết Bành Uy Cẩm, như vậy hắn mới có lý do bắt sống Lý Thất Dạ. - Ta chính là vương pháp!
Lúc này Lý Thất Dạ nói chậm, nhấp một hớp rượu ngon trong chén.
Lý Thất Dạ vừa nói vậy, tất cả mọi người biến sắc, ngay cả Từ Trí Kiệt cũng vậy. Câu nói này quá ngông cuồng, đã vượt quá giới hạn.
Ở Cuồng Đình đạo thống, vương pháp là gì? Vương pháp là Cuồng Đình đạo thống, tổ huấn của Cuồng Đình đạo thống đại biểu mọi thứ! Ngay cả hoàng đế Cuồng Đình đạo thống cũng không dám nói mình là vương pháp.
Ở Cuồng Đình đạo thống, vương pháp đại biểu cho điều gì? Chính là tổ huấn! Ai nói mình là vương pháp, vậy là coi thường tổ huấn, coi thường Cuồng Đình đạo thống!
Nếu như chỉ nói trong lòng thì không sao, dù sao ai trên đời này cũng muốn một tay che trời. Thế nhưng nói thẳng trước mặt mọi người như vậy thì lớn chuyện rồi, đây là coi rẻ tất cả, coi mình lớn hơn Cuồng Đình đạo thống!
Nói câu nói này là đại nghịch bất đạo, sẽ bị người người tru diệt.
- Khẩu khí thật lớn ---
Trần Thư Vĩ cười giận dữ. Lý Thất Dạ càng hung hăng thì gã càng có cớ trừng trị hắn. Lúc này gã ra tay thu thập Lý Thất Dạ, là chuyện hợp tình hợp lý.
- Ở Cuồng Đình đạo thống mà dám mở miệng nói mình là vươn pháp, cái thứ phản nghịch, coi trời bằng vung!
Trần Thư Vĩ quát lên:
- Mặc kệ ngươi xuất thân từ môn phái nào, dám coi thường vương pháp như vậy, tội muôn lần, Thượng bộ ta là người đầu tiên không tha thứ cho cái loại đại nghịch bất đạo như ngươi! - Đừng dài dòng.
Lý Thất Dạ khóa tay áo, nói chậm:
- Thượng bộ gì chứ, chọc ta, ta một tay diệt sạch các ngươi! Thức thời thì cút xéo cho ta!
Lý Thất Dạ vừa nói vậy, tất cả mọi người rít lạnh. Chuyện này quá điên cuồng, toàn bộ Cuồng Đình đạo thống nào ai dám ăn nói như vậy, vừa mở miệng là đòi diệt Thượng bộ, khẩu khí này quá lớn, không ai sánh bằng.
Thượng bộ là một trong bốn thế lực lớn ở Cuồng Đình đạo thống. Thượng bộ Trần gia càng là truyền thừa Chân Đế, nhìn khắp Cuồng Đình đạo thống, ai dám nói một tay tiêu diệt Thượng bộ? Trừ phi có Chân Đế xuất thế!
Bây giờ Lý Thất Dạ vừa mở miệng là đòi diệt Thượng bộ, đúng là điên rồi! Tất cả mọi người nhìn Lý Thất Dạ như nhìn một tên điên.
- Không biết sống chết!
Sắc mặt Trần Thư Vĩ vô cùng khó coi, âm u nói:
- Ngươi ngoan ngoãn chịu trói hay muốn ta gánh gãy xương cốt toàn thân rồi kéo ra ngoài như kéo chó.
Nói tới đây, hắn vung tay.
Trong chớp mắt, cường giả đằng sau Trần Thư Vĩ lập tức bao vây bàn của Lý Thất Dạ.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn Lý Thất Dạ, mọi người muốn biết tiểu tử ngông cuồng này mạnh tới đâu mà dám khoác lác đòi tiêu diệt Thượng bộ.
Bị mười mấy cường giả bao quanh, Lý Thất Dạ vẫn vô cùng nhàn nhã, làm như không thấy, vẫn cứ uống rượu ngon, ăn món ngon Chu Tư Tĩnh móm tới, dáng vẻ vô cùng thích thú. - Từ khi nào mà quân đoàn Kinh Sư lại được phép tới đây đòi đánh đòi giết!
Ngay lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Lúc này, ngoài cửa có một cô gái bước vào. Khi cô gái này bước vào, không gian trong này lập tức sáng ngời. Rồng tới nhà tôm, ánh mắt của mọi người không khỏi sáng ngời.
Đây là một cô gái mặc chiến giáp, vóc người cao gầy, bộ ngực đầy đặn mềm mại, chân ngọc thon dài, da dẻ tuyết tái, dung nhan vừa thấy đã thương. Có thể nói cô gái này đẹp toàn diện.