- Được rồi, nha đầu, ta chịu thua.
Lý Thất Dạ mỉm cười, đưa hai tay lên hàng, nói rằng:
- Chờ tới thời cơ thích hợp thì ta sẽ mài giũa ngươi, giúp ngươi luyện thành mười hai thức!
Tức khắc, bàn tay ngắt Lý Thất Dạ buông ra. Vũ Băng Ngưng đứng đó ngơ ngác, bởi vì nàng quá rung động, nàng quá ngạc nhiên tới mức ngớ người.
Tuy trong lòng nàng đã có chuẩn bị, thế nhưng khi nghe được Lý Thất Dạ khẳng định, nàng vẫn còn bị chấn động.
Vũ Tổ Mười Hai Thức, đừng nói là nàng, ngay cả lão tổ tối cao của Chu Tương võ đình, một khi biết được tin tức này thì cũng sẽ ngạc nhiên ngớ người.
Vũ Tổ Mười Hai Thức là công pháp tối cao của Chu Tương võ đình, cũng là đại biểu cho thành tựu lớn nhất của Vũ Tổ. Từ sau khi Chu Tương võ đình làm mất nó thì trở nên ảm đạm rất nhiều.
Tuy rằng Chu Tương võ đình không thiếu công pháp, Vũ Tổ từng để lại rất nhiều công pháp, thế nhưng không có công pháp nào có thể so sanh với Vũ Tổ Mười Hai Thức.
Nếu như thật sự có ngày Chu Tương võ đình tìm về "Vũ Tổ Mười Hai Thức", chắc chắn sẽ khiến mọi người rung động.
- Thật không?
Tỉnh táo lại, Vũ Băng Ngưng không khỏi vui mừng. Nếu như Lý Thất Dạ thật sự biết Vũ Tổ Mười Hai Thức thì mọi chuyện êm xuôi rồi, chuyện này là tin vui đối với nàng. - Người khác có lẽ sẽ lừa người.
Lý Thất Dạ sờ lên mái tóc mềm mại của nàng, cười nói:
- Thế nhưng lời nói của ta là nhất ngôn cửu đỉnh, quý giá hơn tất cả mọi thứ.
- Hừ, lại tự biên tự diễn, mèo khen mèo dài đuôi.
Vũ Băng Ngưng tức giận lườm Lý Thất Dạ. Dáng vẻ hờn giận có ba phần quyến rũ, vô cùng mê người, đẹp đẽ tới nỗi khiến con người ta tim đập thình thịch, khiến con người ta hồn vía lên mây.
Lý Thất Dạ không khỏi mỉm cười, tiếp tục dẫn Vũ Băng Ngưng lên đường.
- Sao ngươi có được Vũ Tổ Mười Hai Thức của Chu Tương võ đình chúng ta.
Lúc này, Vũ Băng Ngưng nắm bàn tay của Lý Thất Dạ không buông, tra hỏi cặn kẽ:
- Thành thật khai báo, có phải cướp từ Chu Tương võ đình không?
Lý Thất Dạ mỉm cười không nói, còn Vũ Băng Ngưng thì hỏi suốt một đường, khí thế bức cung. Thế nhưng dáng vẻ này trái lại có bảy phần hờn dỗi, ba phần quyến rũ, khiến lòng người điêu đứng.
Lý Thất Dạ mang theo Vũ Băng Ngưng lên đường, không biết trôi qua bao lâu, cuối cùng cũng đi tới cuối cây cầu đá.
Ở ngay phía trước phần cuối cây cầu đá có một cảnh tượng vô cùng đồ sộ, khi Vũ Băng Ngưng nhìn thấy cảnh tượng này thì chấn động ngay lập tức.
Ở phần cuối cầu đá, chỉ thấy nơi đó có một vầng mặt trời, không đúng, đó không phải là mặt trời. Bởi vì nếu như là mặt trời thì nó phải nóng rực, bất kỳ ai tới gần nó đều bị đốt thành tro bụi trong nháy mắt.
Đây là một viên ngôi sao vô cùng lớn, một ngôi sao giống hệt mặt trời, thế nhưng so với mặt trời hàng tỉ năm không thay đổi thì ngôi sao này nhìn có vẻ đẹp mắt hơn nhiều.
Chỉ thấy viên ngôi sao vô cùng lớn này tuôn trào diễm hỏa, thế nhưng nó không đơn thuần là một viên ngôi sao tuôn trào diễm hỏa mà nó càng giống vô số diễm hỏa tạo thành ngôi sao.
Ở trên viên ngôi sao vô cùng lớn ấy có vô số hỏa nguyên, có hỏa nguyên lớn như bó đuốc thiêu cháy trời, cũng có hỏa nguyên phóng lên trời như nộ diễm, cuồn cuộn không ngừng. Có hỏa nguyên mênh mông như biển, tuôn trào sóng lửa. Cũng có hỏa nguyên giống như huyền băng, đóng băng một vùng thế giới...
Đây không phải là mặt trời, đây là một ngôi sao hỏa nguyên. Nơi này có tất cả hỏa nguyên trên thế gian, dường như nơi đây là nơi sinh ra tất cả mọi hỏa nguyên trên thế gian.
Dường như tất cả mọi hỏa nguyên đều tụ tập lại nơi này, dường như nó là cội nguồn của mọi hỏa nguyên trên thế gian. Khung cảnh này... đồ sồ là vậy, chấn động lòng người là vậy.
Nhìn ngôi sao hỏa nguyên vô cùng lớn, Vũ Băng Ngưng vô cùng rung động. Ở nơi này, còn sầu gì không tìm được hỏa nguyên chứ?
Nhất là đối với dược sư, khi luyện đan hỏa nguyên có vai trò hết sức quan trọng, thậm chí còn quyết định thực lực của dược sư. Thậm chí có những loại hỏa nguyên quý báu rất hiếm thấy, tìm mãi không ra.
Giờ này viên ngôi sao hỏa nguyên ở trước mắt có mọi hỏa nguyên trên thế gian. Ở đây chỉ sợ ngươi không nghĩ ra hỏa nguyên, chứ không sợ tìm không thấy hỏa nguyên.
Nếu như có vị dược sư nào đó tới được nơi này thì nhất định sẽ bị ngôi sao hỏa nguyên này làm chấn động, sẽ mừng rỡ như điên. Dù sao ngôi sao hỏa nguyên như vậy có thể thỏa mãn tất cả hỏa nguyên mà ngươi mong muốn.
Có tiếng "Ô" vang lên. Lúc này, Vạn Lô Thần không biết nhảy ra từ nơi nào. Nó hoan hô một tiếng rồi nhảy ngay vào ngôi sao hỏa nguyên. Trong nháy mắt, chỉ nghe "ộp, ộp, ộp", chỉ thấy Vạn Lô Thần mở rộng miệng, ăn hết hỏa nguyên này tới hỏa nguyên khác, cắn ăn rất nhanh.
Giống như kẻ tham ăn đột nhiên nhìn thấy mỹ thực ăn hoài không hết, lập tức há miệng, liều mạng ăn hết, liều mạng nhét vào miệng, dường như chỉ có hai bàn tay là không đủ dùng.
Nhìn dáng vẻ ăn nhanh của Vạn Lô Thần, Lý Thất Dạ mỉm cười. Hắn xòe bàn tay, chỉ nghe một tiếng "bồng", trong nháy mắt lòng bàn tay của hắn xuất hiện một đóa diễm hỏa nhảy nhót.
Sau khi diễm hỏa xuất hiện trong lòng bàn tay Lý Thất Dạ thì bên trong ngôi sao hỏa nguyên vang lên một tiếng "bồng", chỉ thấy ngôi sao hỏa nguyên có vô số hỏa diễm phóng lên trời, dường như ngàn vạn hỏa nguyên trở nên hưng phấn, tất cả đều nhảy múa, cảnh tượng giống như hỏa thiêu cháy trời, thế lửa của mọi hỏa nguyên trở nên rừng rực, hỏa diễm phóng thẳng lên trời.
Khi tất cả mọi hỏa nguyên ở trong ngôi sao hỏa nguyên hưng phấn, khi vô số hỏa diễm phóng thẳng lên trời, chỉ nghe "vù vù vù", chỉ thấy từng sợi ánh bạc phóng lên trời. Khi những sợi ánh bạc này phóng lên trời, nó mang theo từng luồng hỏa diễm, như thể những luồng hỏa diễm này bao bọc những sợi ánh bạc.
Khi nhìn kỹ lại thì sẽ phát hiện những sợi ánh bạc này chính là những sợi ánh bạc mà Lý Thất Dạ thu thập ở bên dưới dung nham. Trước đó, sau khi hỏa diễm đốt cháy ngân mang thì những sợi ánh bạc này tung bay đi mất, biến mất ở bốn phương tám hướng, không ngờ những sợi ánh bạc lại xuất hiện ở nơi này.
Lúc này, hỏa diễm trên lòng bàn tay Lý Thất Dạ cũng cực kỳ hưng phấn, dường như đang triệu hoán thứ gì đó.
"Vù" một tiếng. Những sợi ánh bạc dâng lên từ ngôi sao hỏa nguyên phóng tới lòng bàn tay Lý Thất Dạ, chớp mắt nhảy vào trong diễm hỏa. Tất cả sợi ánh bạc đan dệt ở bên trong diễm hỏa, hóa thành một ngọn lửa màu bạc. "Bồng" một tiếng. Khi ngọn lửa này vừa hình thành thì dường như có sức hấp dẫn vô cùng mạnh mẽ, vô số hỏa nguyên ở bên trong ngôi sao hỏa nguyên tuôn trào hỏa diễm. Đủ kiểu hỏa diễm chảy cuồn cuộn vào bên trong ngọn lửa màu bạc.