Bình Thành công tử bắt đầu khoác lác, hơn nữa còn hết sức ra sức.
Dáng vẻ của Bình Thành công tử khiến mọi tu sĩ cường giả ở nơi này dở khóc dở cười. Thân là Vạn Thống Giới tam công tử, là thiên tài lợi hại, Bình Thành công tử chắc chắn không thiếu chút đỉnh tiền này. Thế nhưng hắn rất thích chào hàng kiếm trúc của mình. - Công tử, ta mua một thanh.
Gần đó có nữ tu sĩ xinh đẹp bị sự cố gắng của Bình Thành công tử đánh động, lập tức hỏi mua Bình Thành công tử một thanh kiếm trúc.
- Ái ui, vị tiên tử này thật có ánh mắt.
Bình Thành công tử cười lớn, nụ cười xán lạn, mang đến một cảm giác quyến rũ khó tả bằng lời. Hắn cười nói:
- Tiên tử mua một thành, như vậy ta với ngươi có duyên phận với nhau. Ngày khác tiên tử tới Bình Thành của ta, ta nhất định sẽ tận tình địa chủ, sẽ dẫn đường cho tiên tử, dẫn tiên tử đi tham quan cảnh đẹp của Bình Thành. - Vậy thì cám ơn.
Nữ tu sĩ xinh đẹp không khỏi mỉm cười. Dù sao Bình Thành công tử cũng không phải là tiểu thương, hắn là một trong tam công tử tiếng tăm đương thời, là thiên tài lợi hại. Được hắn dỗ ngọt cũng là một loại hưởng thụ. - Không cần cám ơn, không cần cám ơn.
Bình Thành công tử cười nói:
- Tiên tử mắt sáng vô song. Tiên tử như ngươi, nếu như xài song kiếm, cầm hai thanh kiếm trúc nơi tay thì nhất định đại sát bát phương, không ai địch nổi...
Sau khi nữ tu sĩ xinh đẹp mua thanh kiếm trúc thứ nhất thì Bình Thành công tử lập tức giựt dây nàng mua thanh thứ hai.
- Ta đã mua một cái rồi, còn chưa đủ sao.
Nữ tu sĩ xinh đẹp hờn dỗi một câu, phiền muộn nói rằng.
- Thất lễ... thất lễ, là Bình Thành quá lỗ mãng, đã đắc tội... đã đắc tội. Bất kể như thế nào, có thể gặp tiên tử chính là duyên phận. Ngày khác nếu như tiên tử có yêu cầu thì có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào.
Bình Thành công tử lập tức nhận sai, thái độ chân thành, nụ cười xán lạn rất dễ làm lòng người xao xuyến.
- Vậy cũng được, ta mua thêm một cái.
Nữ tu sĩ xinh đẹp từ phiền thành vui, bị Bình Thành công tử đánh động.
- Tiên tử đúng là khách quý của ta. Chẳng trách sáng sớm hôm nay ta nghe được tiếng hỉ tước líu ríu, thì ra là vì gặp được tiên tử vừa xinh đẹp vừa thiện lương như tiên tử. Ai ui, gặp được tiên tử chính là phúc ba đời của ta. Tiểu sinh cám ơn tiên tử chiếu cố việc làm ăn, lần sau nếu như muốn mua nữa thì đừng nên quên tiểu sinh nha.
Bình Thành công tử nói ra lời nói không đứng đắn một cách đường hoàng.
- Ngươi thật biết ăn nói.
Nữ tu sĩ xinh đẹp hờn dỗi một câu, bị Bình Thành công tử ghẹo cười.
- Bình Thành, nhà ngươi bán kiếm hay là tán gái vậy?
Có lão tu sĩ quen biết Bình Thành công tử, lắc đầu cười nói.
- Thạch lão nói xấu ta rồi.
Bình Thành công tử trịnh trọng nói ngay:
- Bình Thành chỉ bán kiếm, muốn kết giao bằng hữu khắp thiên hạ, trong lòng không hề có ý niệm xấu xa.
Mọi người nhìn thấy dáng vẻ trịnh trọng của Bình Thành công tử, không khỏi mỉm cười, lắc lắc đầu. Bởi vì Bình Thành công tử trước giờ luôn là như vậy.
Đương nhiên, không phải Bình Thành công tử muốn tán gái mà tính tình của hắn vốn là như vậy. Nếu như hắn muốn trêu hoa ghẹo nguyệt, với uy danh Bình Thành công tử của hắn, với khuôn mặt đẹp trai của hắn, sẽ có không ít nữ tu sĩ muốn nhào vào lòng hắn.
Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười, vung tay ném lượng lớn chân tệ. Chỉ nghe "leng keng", lượng lớn chân tệ rải xuống, tiếng kêu lanh lảnh vang lên.
Chỉ nghe "rầm", chỉ thấy dưới sông nổi lên một con voi lớn. Con voi này khác với con voi bình thường. Con voi này nuốt mây nhả khói, tỏa ra mùi thơm. Hơn nữa nó phát sáng lộng lẫy, khí tức thần thánh, khiến người ta vừa nhìn là biết ngay con voi này rất lợi hại.
Con voi này vừa trồi lên thì nhận lấy chân tệ của Lý Thất Dạ. Rất nhiển hiên, nó sẽ chở Lý Thất Dạ vượt sông.
- Hương Tượng vượt sông.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ ra tay xa xi như vậy, không ít tu sĩ cường giả trợn mắt ngoác mồm.
- Quá lãng phí rồi. Chỉ có một mình mà lại gọi ra Hương Tượng, đúng là phung phí, truyền nhân của đạo thống lớn cũng chưa chắc đã phung phí như vậy.
Có tu sĩ đố kỵ nói rằng.
- Xí, ngươi thì biết cái gì, hắn là một gã đần, không phải, là nhiều tiền.
Bên cạnh hắn có tu sĩ nói nhỏ:
- Chẳng lẽ ngay cả con kiến tiểu tử mà ngươi cũng không biết sao. Người ta nhiều tiền, hắn có thể lấy rất nhiều tiền cho kiến ăn, nên cưỡi Hương Tượng đã là gì chứ.
Rất nhiều tu sĩ ở Kim Tiễn Lạc Địa không biết lai lịch của Lý Thất Dạ, thế nhưng danh hiệu con kiến tiểu tử của hắn thì ai ai cũng biết.
Nghe tu sĩ đó nói vậy, mọi người cảm thấy có đạo lý. Lý Thất Dạ ném chân tệ cho kiến ăn mà không nháy mắt, bây giờ cưỡi Hương Tượng cũng không phải là không thể.
Lúc này Lý Thất Dạ đã ngồi lên Hương Tượng. Hắn quay đầu, nói với cô gái họ Lăng:
- Ngươi muốn qua sông không?
- Ta...
Cô gái hơi do dự, không biết nên trả lời như thế nào.
- Nếu như ngươi muốn cưỡi cá vàng sang sông thì chờ thêm một lát, mấy ngày tới sẽ luôn có bão.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, cô gái có chút do dự. Cuối cùng nàng cắn răng, nói rằng:
- Vậy thì ta qua bây giờ, làm phiền ngươi rồi.
Cuối cùng, cô gái này trèo lên Hương Tượng, ngồi ra phía sau Lý Thất Dạ.
- Đại ca, có thể thêm một người nữa hay không. Dù sao Hương Tượng ngồi mười hay mười tám người cũng không thành vấn đề.
Ngay lúc này, Bình Thành công tử kêu lớn.
- Không.
Lý Thất Dạ cự tuyệt, nói rằng:
- Tự ngươi gọi một con.
- Đại ca, ngươi... ngươi không thể thấy sắc quên nghĩa. Tốt xấu gì chúng ta cũng có duyên gặp gỡ một lần.
Bình Thành công tử oan ức nói rằng:
- Lại nói, gọi ra một con Hương Tượng cần xài rất nhiều tiền. Một tên tiểu tử nhà nghèo như ta làm gì có tiền gọi ra Hương Tượng chứ. Ngươi kêu ta gọi Hương Tượng, ta phải bán bao nhiêu kiếm trúc thì mới kiếm đủ số tiền này chứ...
Ngay khi Bình Thành công tử lải nhải thì Lý Thất Dạ đã cưỡi Hương Tượng tiến vào dòng sông, căn bản không quan tâm tới Bình Thành công tử.
Cuối cùng Bình Thành công tử chỉ có thể đứng trên bờ sông trừng mắt. Thế nhưng hắn cũng không quan tâm, rung đùi đắc ý:
- Ai ui, Khổng tử nói, thực sắc tính dã. Thời đại như vậy, ta cũng không trách nam nhân thấy sắc quên nghĩa...
Nhìn thấy dáng vẻ này của Bình Thành công tử, không ít người ở bờ sông không nhịn cười nổi. Cuối cùng có lão tổ đại giáo cười nói:
- Nếu như công tử không chê thì chúng ta hãy cùng nhau sang sông.
Lúc này, vị lão tổ này đã gọi ra thuyền lớn.
- Không chê, không chê, làm sao có thể chê chứ.