- Công tử, những pho tượng và bích hoạ này có gì huyền diệu?
Cuối cùng Lăng Tịch Mặc cũng lên tiếng hỏi.
- Ghi lại mà thôi.
Lý Thất Dạ phong khinh vân đạm nói:
- Bất cứ thời đại nào, kỷ nguyên ra sao đều có lịch sử của mình. Bất luận là tế tự hay chiến tích, hoặc giả là kỳ văn. Chỉ có điều sách vở ghi lại trên thế gian sẽ bị thời gian ăn mòn, nhưng pho tượng và bức họa lại dễ dàng lưu giữ rất lâu. Những ghi chép cổ xưa còn sót lại trên đời đa số đều là pho tượng và bức họa. - Những pho tượng và bức họa này ghi lại cái gì?
Lăng Tịch Mặc vẫn hiếu kỳ.
- Lịch sử mà thôi.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Có chút lịch sử giúp ngươi giải được những bí mật cổ xưa, thậm chí những ghi chép này còn trân quý hơn công pháp hoặc một kiện bảo vật nào đó, đương nhiên phải đạt tới độ cao đó mới được.
Lăng Tịch Mặc nghe được nhưng không hiểu, đối với tu sĩ mà nói, trên thế gian còn có cái gì trân quý hơn công pháp vô địch, bảo vật vô địch chứ? Nếu như nói là lịch sử, trong mắt rất nhiều tu sĩ chúng không đáng một đồng, thậm chí còn có người không quan tâm lịch sử, không có người nguyện ý tốn tâm tư cân nhắc những thứ đã qua.
Lăng Tịch Mặc không hiểu, Lý Thất Dạ không nói nhiều, dù sao độ cao hai người khác nhau, tầm mắt cũng khác nhau.
- Xa xưa tới mức không thể tìm hiểu ngược dòng.
Nhìn thấy rất nhiều bức họa và pho tượng, Lý Thất Dạ từ từ nói:
- Trường sinh đều có căn nguyên của mình. Trong mắt nhiều cường giả đây là thứ đáng hướng tới cỡ nào nhưng lại ẩn chứa đại khủng bố!
Nói đến đây bọn họ thở dài.
- Tiểu tử con kiến tiến vào Mê Tiên Điện thứ mười lăm.
Lúc này có người nhắc tới Lý Thất Dạ.
- Mê Tiên Điện thứ mười lăm, tiểu tử quá trâu, rốt cuộc nện bao nhiêu tiền?
Cũng có người hoài nghi, hỏi:
- Đây là thật hay giả?
- Là thật, Long tTch Chân Thần gặp hắn trong Mê Tiên Điện thứ mười lăm.
Có người tin tức linh thông thăm dò được tin tức.
- Mê Tiên Điện thứ mười lăm nha, thật sự là phát đại tài.
Cũng người trẻ tuổi nghe được tin tức liền nuốt nước bọt.
- Tiểu tử này không nhất định tới vì tiền, hắn dùng nhiều tiền như thế nhưng không nháy mắt cái nào, ta cảm thấy hắn là người không quan tâm tiền tài.
Cũng có người suy đoán.
Cũng có người nói Lý Thất Dạ tiến vào vào Mê Tiên Điện thứ mười lăm sau đó không còn lời đồn. Cho dù từng có người nói gặp Lý Thất Dạ trong Mê Tiên Điện đều là cường giả Chân Thần, những lão tổ này không phải ai cũng có thể gặp được, cho dù gặp được cũng không dễ dàng nói chuyện.
Trên thực tế càng như vậy, tu sĩ trong Mê Tiên Điện càng ngày càng ít, sau khi đi tới Mê Tiên Điện thứ hai mươi, nơi đây không còn bao nhiêu người, càng về sau chỉ còn lại Lăng Tịch Mặc đi theo sau lưng Lý Thất Dạ mà thôi, trong những Mê Tiên Điện phía sau, trừ bọn họ ra không còn người nào khác.
Lý Thất Dạ dễ dàng tiến vào Mê Tiên Điện, từng tòa từng tòa một, Lăng Tịch Mặc triệt để há hốc mồm.
Nàng biết rõ tiến vào Mê Tiên Điện là chuyện vô cùng khó khăn, đặc biệt trong những Mê Tiên Điện phía sau ngay cả Chân Đế, Bất Hủ cũng khó suy tính ra, ảo diệu về sau chỉ có Thủy tổ mới suy tính ra.
Nhưng mà Lý Thất Dạ không cần suy diễn, liếc mắt nhìn là nhận ra được đâu là chìa khóa tiến vào Mê Tiên Điện phía sau.
Chỉ sợ không ai tin việc này, cho dù Lăng Tịch Mặc tự mình nhìn thấy cũng phải kinh ngạc, cảm thấy không chân thật.
- Công tử, có đường tắt gì hay không?
Sau khi trôi qua mấy chục cái Mê Tiên Điện, Lăng Tịch Mặc cảm thấy hiếu kỳ, sợ hãi nói.
-Thế gian này không có đường tắt gì đáng nói. Lý Thất Dạ cười nói.
- Tại sao công tử giống như không cần suy diễn?
Lăng Tịch Mặc nói:
- Công tử chỉ cần nhìn là có thể chọn ra được, làm vậy quá thần kỳ.
- Không phải dùng mắt nhìn.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Dụng tâm nhìn, thế gian đại đạo vô cương, vạn pháp vô tận, làm sao có thể suy diễn tận cùng, cho dù ngươi có thể suy diễn ra đại đạo trên thế cũng cần phí thời gian. Chỉ có đạo tâm mới phá được mê vọng, chỉ cần đạo tâm bất biết sẽ nhìn thấy bổn nguyên. Đạo tâm mới là căn nguyên của tất cả. - Đạo tâm?
Lăng Tịch Mặc thì thào, nàng không lý giải được, nghe thì quá đơn giản nhưng có đạo tâm cũng không khó khăn gì.
Đương nhiên, nàng không đạt tới cảnh giới này cho nên không hiểu, chỉ có trải qua vô số trắc trở, trải qua vô số gió trăng, trải qua vô số hưng suy... Tất cả đều phải trải qua mới có cơ hội miêu tả đạo tâm bất động.
Lý Thất Dạ mang theo Lăng Tịch Mặc đi sang Mê Tiên Điện khác, các nơi trong Mê Tiên Điện đều náo nhiệt, đặc biệt theo thời gian qua đi, đại nhân vật đi vào Mê Tiên Điện càng nhiều, nhân vật tiếng tăm trong Vạn Thống Giới đều tới. - Nghe nói Kiếm Tôn đến!
Trong vài ngày ngắn ngủi có các loại tin tức truyền ra ngoài.
- Kiếm Tôn đến, sợ rằng Ma Đao Thái Tử cũng tới.
Có người suy đoán:
- Dù sao nơi này là một đao một kiếm trẻ tuổi trong Vạn Thống Giới, Ma Đao Thái Tử không thể không tới.
- Không chỉ Kiếm Tôn, Bàn Long công tử, Nữ võ thần đều đến, có thể nói nhân vật danh tiếng trong Vạn Thống Giới đều tới, nghe nói Dương Minh giáo cũng tới.
Có tu sĩ tin tức linh thông nói ra.
Đột nhiên có người trẻ tuổi xuất hiện, đạo hạnh của người trẻ tuổi này mơ hồ, không ít người không thể nhìn rõ, hắn được rất nhiều người vây quanh, thậm chí có cường giả thế hệ đang xum xoe hắn. - Hắn là ai, tại sao bộ dạng vênh váo như vậy.
Có người trẻ tuổi nhìn không thuận mắt, hừ lạnh sau đó hỏi thăm.
- Chu Chí Khôn, là kẻ có danh tiếng cao gần đây.
Có cường giả thế hệ trước nói.
- Rất cường đại sao?
Có người trẻ tuổi không rõ, Chu Chí Khôn cũng không phải thiên tài gì.
- Không, là hắn ôm đùi, hắn chỉ là đệ tử bình thường trong Trường Sinh đạo thống, xuất thân một môn phái nhỏ nhưng hắn ôm nhân vật khó lường trở thành sứ đồ, cho nên cáo mượn oai hùm.
Lão tu sĩ nói ra.
- Chu công tử, Thiếu chủ tốt chứ?
Có người vấn an Chu Chí Khôn, đồng thời cũng hỏi thăm người sau lưng hắn.
- Thiếu chủ rất tốt.
Chu Chí Khôn cười ngạo nghễ, nói ra:
- Hơn nữa hắn sẽ nhanh chóng tới đây thôi.
- Mộc Thiếu chủ sắp tới!
NGhe Chu Chí Khôn nói thế, không ít lão tổ rùng mình.
- Đúng vậy, Mộc Thiếu chủ sắp tới, hơn nữa hắn muốn gặp lão tổ tất cả đạo thống, đến lúc đó mong rằng các vị lão tổ hãnh diện.
Chu Chí Khôn vừa cười vừa nói.
Hắn nói chuyện vô cùng kiêu căng, thử nghĩ xem, năm đó hắn chi là đệ tử bình thường trong Trường Sinh đạo thống mà thôi, không nói đối mặt với các lão tổ, cho dù gặp các trưởng lão trong tông môn cũng phải quỳ lạy.