Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
- Giống như con tệ thú này, khi nó quyết đấu với thủy tổ thì sẽ không chiếm được tiện nghi, nhất là thủy tổ Tiên Thống, nó căn bản không thể chống lại.
Nói xong thì vỗ lên đầu của tệ thú Quỳ Ngưu.
Tệ thú Quỳ Ngưu bất mãn với câu nói của Lý Thất Dạ, thấp giọng rống lên, thế nhưng không hề nổi giận. Hình như nó đã khai trí, tệ thú bình thường không thể so sánh với nó, nó đã có được trí tuệ.
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Vũ Băng Ngưng cùng Lý Thất Dạ đều ngẩn người. Đối với rất nhiều người, ấp ra được một con tệ thú mạnh mẽ là chuyện rất ước ao, giống như Đạo Giải Chân Đế năm đó, hắn ấp ra được một con Bệ Ngạn, mà con Bệ Ngạn này bây giờ chính là thủ hộ thần thú của Phục Ngưu đạo thống.
Lăng Tịch Mặc không khỏi nhìn viên thú đản này, nhưng nàng lại không dám mơ tưởng tới viên thú đản này. Trước tiên không nói nàng không có thực lực lấy viên thú đản này, cho dù nàng có được thì nàng cũng không có điều kiện để ấp cùng bồi dưỡng một con thần thú.
Dù sao, thứ như thần thú, không phải ai cũng có tư cách có. Chỉ có người mạnh tới một trình độ nhất định thì mới có thực lực để ấp cùng bồi dưỡng một con thần thú.
Tệ thú Quỳ Ngưu tiếp tục cõng Lý Thất Dạ đi sâu hơn, giữa đường có đi qua một vách nham thạch, hai mắt Lý Thất Dạ ngưng lại, cười nhạt:
- Có chút thú vị.
Lúc này, hắn đứng dậy.
- Tiểu nhị, ngươi đi đi.
Lý Thất Dã vỗ lên đầu của tệ thú Quỳ Ngưu, sau đó nhảy xuống.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ nhảy khỏi bả vai của tệ thú Quỳ Ngưu, Vũ Băng Ngưng cùng Lăng Tịch Mặc cũng vội vàng nhảy xuống.
Tệ thú Quỳ Ngưu cũng không quan tâm ba người Lý Thất Dạ có ngồi hay không ngồi tiếp, nó không hề bận tâm, tiếp tục tiến tới, chớp mắt đã biến mất vào trong núi non trùng điệp.
Mặt đá nham thạch này nằm trên một ngọn núi, vị trí ngay giữa sườn núi. Dưới vách đá có một thiềm đá dài ngoằng nhô ra ngoài. Nhìn từ xa, giống như có một bục đá đá chuyển động xoay quanh vách đá vậy.
Vũ Băng Ngưng cùng Lăng Tịch Mặc nhìn kỹ vách đá này, các nàng không nhìn ra được manh mối gì, giống như vách đá này chỉ là một vách đá bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Vách đá này không hề nhẵn nhụi, nó giống như những vách núi khác, có rất nhiều chỗ loang lổ, cũng có không ít đá vụn chen mình vào vách đá, nhìn không ra chỗ nào kỳ lạ.
Mặt vách đá này có màu xám nhạt, giống như bao vách đá bình thường khác, hơn nữa có không ít nơi trên vách đá còn mọc ra cỏ dại.
Mặt vách đá này quá bình thường, không hề đặc biệt.
Thế nhưng Lý Thất Dạ lại bị nó thu hút, giống như nó cực kỳ xinh đẹp, nó giống như một báu vật, khiến cho Vũ Băng Ngưng cùng Lăng Tịch Mặc không sao hiểu nổi.
Lúc này, Lý Thất Dạ nhún người nhảy lên, nhảy tới sát vách đá, đứng trên hiên đá, giơ tay xoa nhẹ vách đá thô ráp tới mức có thể đâm rách tay này. Lý Thất Dạ xoa thật nhẹ, động tác rất dịu dàng, giống như xoa da thịt của tình nhân.
Lúc này Vũ Băng Ngưng cùng Lăng Tịch Mặc cũng lần lượt nhún người nhảy lên, đứng trên mái đá cùng với Lý Thất Dạ.
- Quá hoàn mỹ, có thể coi là khởi nguyên.
Lý Thất Dạ sờ nhẹ lên vách đá, cảm khái nói rằng.
Vũ Băng Ngưng cùng Lăng Tịch Mặc nhìn không ra manh mối. Theo các nàng, mặt vách đá này quá bình thường, mặt vách đá như thế này khắp nơi trên thế giới đâu đâu cũng có. Vách đá như vậy, làm gì có cái gì hoàn mỹ chứ.
Lăng Tịch Mặc đưa tay sờ vách đá, thế nhưng đây chỉ là một vách đá hết sức bình thường, vách đá rất thô ráp, thậm chí còn có thể cắt đứt tay, không hề dính dáng gì tới hai chữ hoàn mỹ. - Thứ này... thứ này sao lại hoàn mỹ?
Vũ Băng Ngưng không phải nghi ngờ Lý Thất Dạ mà chỉ cảm thấy tò mò mà thôi, bởi vì nàng không thể nhìn ra ảo diệu, không thể nhìn ra huyền cơ của thứ này.
- Nhìn kỹ vào.
Lúc này, ngón tay của Lý Thất Dạ tựa như thiên ngoại phi tiên, có một loại tiết tấu cùng thần vận không cách nào diễn tả được bằng lời. Chỉ thấy ngón tay của hắn điểm nhẹ lên vách đá.
Chỉ nghe "ba", trong nháy mắt, thứ trước mắt các nàng không phải là vách đá mà là một mặt hồ, khi tiếng "ba" vang lên, mặt hồ gợn sóng, sóng nước lăn tăn.
Ngay khoảnh khắc này, thứ mà hai người Vũ Băng Ngưng nhìn thấy không phải là bóng phản chiếu của mình, hơn nữa thứ mà hai nàng thấy lại khác nhau. Lúc này, Vũ Băng Ngưng nhìn thấy một thế giới cực kỳ mênh mông rộng lớn, giống như "Đùng" một cái, vũ trụ nổ tung, một thế giới mới ra đời.
Thế nhưng nó đến vội vàng, đi cũng vội vàng. Tất cả những cảnh này chỉ là thoáng qua, Vũ Băng Ngưng còn chưa kịp nhìn kỹ thì tất cả những thứ này đã biến mất.
Mà những thứ mà Lăng Tịch Mặc chứng kiến còn ngắn hơn. Lúc này, nàng nhìn thấy một thanh thần kiếm vô thượng xuất hiện. Thanh thần kiếm này chứa đựng vô tận thiên cơ. Thanh thần kiếm này vừa xuất hiện thì lập tức biến mất. Khi nàng muốn nhìn lại lần thứ hai thì đã không còn cơ hội nữa.
Trong nháy mắt, Lăng Tịch Mặc cùng Vũ Băng Ngưng đều bị chấn động. Khi các nàng hoàn hồn, cẩn thận quan sát lại lần nữa thì vách đá vẫn là vách đá, vẫn không có gì đặc biệt, vẫn thô ráp như cũ, thậm chí còn có hơi đứt tay.
Lúc này, bọn họ hoài nghi có phải gặp ảo giác hay không. Thế nhưng lý trí nói cho Vũ Băng Ngưng biết, đây tuyệt đối không phải là ảo giác, thứ nàng vừa nhìn thấy vô cùng chân thật. - Chuyện... chuyện gì vậy?
Vũ Băng Ngưng hoàn hồn lại, chấn động nói rằng.
- Bởi vì trước mặt ngươi là một khối đạo cốt.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
- Một... một khối đạo cốt ---
Nghe vậy, Vũ Băng Ngưng trố mắt, nói rằng:
- Là vách đá trước mặt sao?
- Chính xác, chính là vách đá trước mặt các ngươi.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
Nhất thời, Vũ Băng Ngưng cùng Lăng Tịch Mặc bối rối, nhất là Vũ Băng Ngưng. Vũ Băng Ngưng cũng từng nghe qua đạo cốt, đạo cốt chỉ to bằng bàn tay, lớn hơn nữa thì chỉ to bằng chậu rửa mặt.
Thế nhưng vách đá trước mắt lớn bao nhiêu? Khối đạo cốt này thật sự quá sức tưởng tượng, thế gian này thật sự có tồn tại một khối đạo cốt như thế này sao?
- Nó... nó quá lớn rồi.
Vũ Băng Ngưng thì thào.
- Vì vậy, đây là một khối đạo cốt không thể nào mang đi được.
Lý Thất Dạ cười nhạt:
- Nguồn gốc của nó rất cổ xưa, hơn nữa lai lịch rất kinh thiên. Khối đạo cốt này, quý giá hơn tiên kinh khởi nguyên rất nhiều.
Vất vả lắm Vũ Băng Ngưng cùng Lăng Tịch Mặc mới tỉnh táo lại. Vũ Băng Ngưng học theo Lý Thất Dạ, vươn ngón tay điểm lên vách đá này, thế nhưng không có chuyện gì phát sinh như tưởng tượng, vách đá vẫn là vách đá, dường như nó chỉ là một vách đá bình thường mà thôi.