Vừa rồi khi hai kiếm đụng nhau, có vô số người bị thương, làm cho mọi người lui ra phía sau, kéo dài khoảng cách. Bây giờ xem ra khoảng cách chưa đủ xa, vì vậy chúng tu sĩ cường giả lại lui ra phía sau, lại kéo dài khoảng cách, đảm bảo sự an toàn của mình. "Keng ---" Lúc này, cự kiếm của Cô Độc Kiếm Thần ngâm vang, chỉ thấy Cô Độc Kiếm Thần hai tay cầm cự kiếm, cự kiếm chỉa trước ngực.
Lúc này, Cô Độc Kiếm Thần không bùng nổ thần uy kinh thiên, hắn chỉ chỉa cự kiếm ra phía trước. Khi cự kiếm của hắn chỉa trước ngực, mọi người mới nhận ra Cô Độc Kiếm Thần đã đóng kín môn hộ của mình. Một khi hắn đã đóng kín môn hộ thì ai cũng đừng hòng vượt qua.
Nhất là khi Cô Độc Kiếm Thần chỉa cự kiếm ra trước ngực thì cả thế giới giống như hóa thành cự thuẫn che chắn trước mặt hắn.
Hoảng hốt, mọi người nảy sinh một loại ảo giác. Kiếm của Cô Độc Kiếm Thần không chỉ nặng, mà kiếm này còn dày ngàn vạn dặm, không có bất kỳ binh khí nào có thể đâm thủng đại địa hoặc thiên địa dày ngàn vạn dặm được cả.
Khi kiếm này lấp kín môn hộ thì dường như không có bất cứ ai có thể công phá được kiếm này.
Không chiêu thức, không công pháp, không bảo vật bảo vệ, Cô Độc Kiếm Thần chỉ tùy ý đưa kiếm ra trước mặt mình, thật giống như thật sự không có thứ gì có thể công phá kiếm này của hắn vậy.
Cảnh tượng này rất chấn động lòng người, lúc này mọi người mới biết thì ra kiếm có thể dùng như vậy, thì ra kiếm có thể phòng thủ, thì ra kiếm có thể dày nặng như đại địa ngàn vạn dặm. Thần tường này nọ, không thể so sánh với kiếm này.
Kiếm này có thể công, phá hủy thiên địa, kiếm cũng có thể thủ, ngăn cản vạn địch. Cô Độc Kiếm Thần một lần tấn công, một lần phòng thủ, làm chấn động vô số người, ngay cả Chân Thần đăng thiên nhìn thấy Cô Độc Chiến Thần một công một thủ thì cũng cảm thấy xấu hổ, bắt đầu tôn kính Cô Độc Kiếm Thần.
Vào lúc này, rất nhiều người cảm thấy kiếm đạo của mình chỉ là trò con nít, căn bản không thể trình diễn nơi thanh nhã. Giờ nhìn kiếm đạo của Cô Độc Kiếm Thần, đây mới thực sự là kiếm đạo. Một kiếm nơi tay, ta có thiên hạ.
Ngay cả Chân Thần đăng thiên cũng cảm thấy kiếm đạo của mình không đáng kể tới. Múa kiếm ở trước mặt Cô Độc Kiếm Thần, chính là không biết tự lượng sức mình.
Kiếm Thần! Nháy mắt, mọi người mới thực sự biết Cô Độc Kiếm Thần thật sự không thẹn với hai chữ "Kiếm Thần". Những người khác tự xưng "Kiếm Thần", chỉ là tự rước lấy nhục. "Keng ---"
Lúc này, mũi kiếm của Lý Thất Dạ đụng vào cự kiếm của Cô Độc Kiếm Thần. Tiếng "keng" này không phải là tiếng hai thanh kiếm đụng vào nhau, mà giống như mũi kim đụng vào chuông gió hơn. Thanh âm này rất nhỏ, rất yếu, rất độc đáo.
Không biết vì sao khi nghe thấy tiếng "keng" này thì mọi người cảm thấy chiêu kiếm này như đâm thủng lồng ngực của mình, hồn vía bay mất. Lạ hơn là, nếu như bản thân thật sự bị giết thì cũng không cảm thấy hoảng sợ, trái lại còn cảm thấy sung sướng. "Răng rắc" tiếng vỡ vụn vang lên. Khi mũi kiếm đánh vào cự kiếm, lấy chỗ mũi kiếm đâm trúng làm trung tâm, từng đường vết nứt lan khắp cự kiếm.
Cuối cùng chỉ nghe cái "ầm", cự kiếm của Cô Độc Kiếm Thần nát tan, cả thanh cự kiếm tan vỡ thành từng mảnh vụn lấp lánh, hơn nữa mỗi một mảnh vụn đều rất chỉnh tề, vỡ vụn theo hoa văn của cự kiếm, giống như một tác phẩm nghệ thuật, hoàn mỹ không gì sánh bằng.
Lúc này, cự kiếm trong tay Cô Độc Kiếm Thần hóa thành từng mảnh vụn lấp lánh tung bay theo gió, cả thanh cự kiếm tung bay vào thiên địa.
Khi tất cả mọi người hoàn hồn thì chỉ thấy mũi kiếm Kiếm Đồng của Lý Thất Dạ đã chỉa vào yết hầu của Cô Độc Kiếm Thần. Chỉ cần Lý Thất Dạ động nhẹ thì thanh kiếm này sẽ đâm thủng yết hầu của Cô Độc Kiếm Thần.
Nhất thời, thiên địa yên tĩnh, tất cả mọi người nín thở, cực kỳ chấn động quan sát cảnh trước mắt, tất cả mọi người đều nhìn hai người.
Không cần nói thì mọi người cũng biết, Cô Độc Kiếm Thần thua, thua một cách thảm hại.
- Ta thua rồi, một kiếm này, đáng giá mười vạn năm tu luyện của ta.
Cô Độc Kiếm Thần buông hai tay, chậm rãi nhắm hai mắt lại, thua tâm phục khẩu phục, nói rằng:
- Giết ta đi.
Nhất thời, thiên địa yên tĩnh, mọi người không dám thở mạnh, bởi vì chuyện này quá chấn động lòng người. Chân Thần cửu trọng thiên thất bại, Cô Độc Kiếm Thần thất bại. Hắn mạnh hơn Chân Thần cửu trọng thiên rất là nhiều, thế nhưng vẫn thua bởi Lý Thất Dạ.
Cảnh này khiến rất nhiều người chấn động không biết phải nói gì. Trước đó tất cả mọi người đều biết khoái kiếm của Lý Thất Dạ vô địch, khoái kiếm của hắn nhanh không gì bằng, một kiếm vừa ra, chắc chắn có đầu người rơi xuống đất. Hơn nữa không ai có thể nhìn rõ Lý Thất Dạ ra tay như thế nào.
Lúc này, rất nhiều người cảm thấy tiếc hận. Một vị kiếm thần chân chính cứ thế mà chết, Vạn Thống Giới sẽ tổn thất một vị kiếm thần.
Ở Vạn Thống Giới, dù có không ít Chân Thần cửu trọng thiên, thế nhưng kiếm thần chân chính như Cô Độc Kiếm Thần thì chỉ có một mà thôi. Đứng trước Cô Độc Kiếm Thần, những người khác không có tư cách tự xưng là kiếm thần. "Keng"
Chỉ thấy Lý Thất Dạ thu hồi Kiếm Đồng, lạnh nhạt nói:
- Thế gian này không có nhiều người hiểu kiếm, giết ngươi thì thật đáng tiếc. Thôi thì vậy, cho ngươi đi đấy.
Cô Độc Kiếm Thần chậm rãi mở mắt, nhìn Lý Thất Dạ, cuối cùng thở dài một tiếng, không nói không rằng, cũng không nói cám ơn với Lý Thất Dạ, cứ thế xoay người bỏ đi.
Cô Độc Kiếm Thần không đặt nặng chuyện sống chết, thậm chí hắn không hề sợ hãi cái chết. Trong lòng hắn chỉ có kiếm, hắn cả đời si kiếm, vì vậy hắn mới có danh hiệu "Cô Độc Kiếm Thần", vì vậy hắn mới cô độc. - Lão tổ tông ---
Nhìn thấy Cô Độc Kiếm Thần bỏ đi, có lão tổ Kiếm Trủng quát lên. Thế nhưng Cô Độc Kiếm Thần lại không hề quan tâm tới bọn họ, không hề nhìn bọn họ chút nào, nháy mắt biến mất vào chân trời.
Sau khi Cô Độc Kiếm Thần bỏ đi thì quãng thời gian ngắn sau đó mọi người vẫn chưa kịp hoàn hồn, mọi người vẫn còn bị trận quyết đấu này làm rung động.
Trận quyết đấu này, từ đầu tới cuối chỉ có hai kiếm mà thôi. Hơn nữa hai kiếm này lại không hề có chiêu thức gì, không hề có biến hóa gì, không hề có kiếm thức lộng lẫy gì, lại càng không có kiếm khí kinh thiên động địa.
Hai kiếm, hai kiếm hết sức bình thường. Mỗi người đánh một kiếm, mỗi người đều có cơ hội tấn công và phòng thủ. Có thể nói, nếu bàn kiếm thức thì trận quyết đấu này quá bình thường, nhạt nhẽo như nước lã.
Thế nhưng hai kiếm nhạt nhẽo như nước lã ấy lại rung động tất cả mọi người, để mọi người biết kiếm đạo chân chính là gì, kiếm vô địch là gì.