Sau tai nạn lần này, Chu Tương võ đình bị ảnh hưởng rất nặng nề, nhất là quyền thống trị đạo thống của Chu Tương võ đình bị uy hiếp rất lớn, quyền lực của Chu Tương võ đình bị lung lay dữ dội.
Dù sao thì Long Tượng Võ Thần đã mang tới tai nạn lớn cho Chu Tương đạo thống. Những đại giáo thế gia ở Chu Tương đạo thống chưa chắc sẽ ủng hộ Chu Tương võ đình đứng đầu đạo thống nữa, cũng không hẳn sẽ tiếp tục dựa giẫm vào Chu Tương võ đình.
Chính vì vậy, không chỉ quyền lực của Chu Tương võ đình bị ảnh hưởng, mà uy tín của Chu Tương võ đình cũng bị đông đảo đại giáo thế gia nghi vấn. Vì vậy, địa vị của Chu Tương võ định bị lung lay dữ dội.
Thế nhưng khi Vũ Băng Ngưng nhậm chức chưởng môn Chu Tương võ đình, chấp chưởng Chu Tương võ đình thì tất cả những thứ đó đều tan biến, mọi sự nghi vấn của đại giáo thế gia cũng tan thành mây khói.
Dù sao trước nay Vũ Băng Ngưng luôn có tiếng tốt ở Chu Tương võ đình, hơn nữa nàng còn kiên quyết phản đối hôn sự này. Quan trọng hơn là, cả thiên hạ đều biết rằng Vũ Băng Ngưng chính là người của Lý Thất Dạ, sau lưng nàng có đệ nhất hung nhân làm chỗ dựa.
Lần này đệ nhất hung nhân ra tay cứu giúp Chu Tương võ đình, có đại ân đại đức với Chu Tương võ đình, vì vậy hắn có sức ảnh hưởng rất lớn với Chu Tương võ đình.
Bây giờ Vũ Băng Ngưng nhậm chức chưởng môn Chu Tương võ đình, chấp chưởng Chu Tương võ đình, tiêu trừ nghi vấn của tất cả đại giáo thế gia.
Vì vậy, Chu Tương võ đình ổn định lại địa vị của mình, cũng ổn định quyền lực của mình lên toàn bộ đạo thống. Vì vậy, Vũ Băng Ngưng ngồi lên vị trí cao nhất của Chu Tương võ đình được tất cả đại giáo thế gia trong đạo thống ủng hộ. Có thể nói, không ai phản đối Vũ Băng Ngưng ngồi lên vị trí cao nhấy Chu Tương võ đình cả.
Vũ Băng Ngưng ngồi lên vị trí cao nhất Chu Tương võ đình, chiếu cáo thiên hạ, Chu Tương võ đình nghênh đón thời đại mới.
Vào ngày Vũ Băng Ngưng ngồi lên vị trí cao nhất, Lý Thất Dạ không còn lý do ở lại nữa, bắt đầu rời khỏi Chu Tương võ đình.
- Công tử, ta còn có thể gặp lại ngươi không?
Khi sắp sửa chia tay, Vũ Băng Ngưng buồn rầu. Ngay cả một cô gái kiên cường hiếu thắng như nàng cũng hai mắt đỏ hoe.
Bởi vì nàng biết Lý Thất Dạ cách nàng quá xa. Hôm nay hắn rời khỏi Chu Tương võ đình, ít ngày nữa hắn sẽ rời khỏi Vạn Thống Giới, sau đó cũng sẽ rời khỏi Đế Thống Giới. Hắn sẽ đi rất xa, cho dù nàng cố gắng cách mấy đi chăng nữa thì cũng không thể đuổi kịp bước chân của Lý Thất Dạ. Bởi vì khoảng cách giữa hai người thật sự quá xa rồi.
Nhìn Vũ Băng Ngưng hai mắt đỏ hoe, Lý Thất Dạ xoa nhẹ mái tóc của nàng, mỉm cười nói rằng:
- Có duyên thì sẽ gặp lại, chuyện thế gian, không ai nói trước được cả. Có lẽ có một ngày chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Vạn Thống Giới, cũng có thể sẽ gặp lại ở Tiên Thống Giới, cũng không chừng sẽ gặp lại ở những nơi khác.
Vũ Băng Ngưng không nói nữa, bất giác nhào vào lòng Lý Thất Dạ, ôm Lý Thất Dạ thật chặt.
Lý Thất Dạ cũng ôm nhẹ nàng. Cuối cùng cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên trán nàng, nói rằng:
- Tạm biệt! Nha đầu, ta tin sẽ có ngày ngươi nhất định bay cao.
Nói xong thì buông tay, xoay người bỏ đi.
Vũ Băng Ngưng nhìn Lý Thất Dạ rời đi, nhìn cho tới khi Lý Thất Dạ biến mất vào chân trời, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn lại, rất lâu vẫn chưa thu mắt lại.
Lý Thất Dạ rời khỏi Chu Tương võ đình. Hắn không đi lên Đế Thống Giới ngay mà là quay trở về Trường Sinh cốc.
Trường Sinh cốc vẫn đẹp như xưa, vẫn cảnh hoa thơm chim hót, thung lũng bốn mùa như xuân, làm con người ta cảm thấy thoải mái khó mà diễn tả được bằng lời.
Đứng trong thung lũng này, ngươi sẽ có cảm giác rằng mình đã rời xa nơi ồn ào, sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn.
Đứng trong Trường Sinh cốc, Lý Thất Dạ mỉm cười. Dường như bất kể là lúc nào thì Trường Sinh cốc vẫn luôn khác với mọi nơi, rời xa trần thế. Cũng chính vì vậy, Trường Sinh cốc mới làm việc điệu thấp, mới khiến người ta quên mất sự tồn tại của nó. - Đại sư huynh...
Nhìn thấy Lý Thất Dạ, ba bóng dáng thướt tha vọt tới, chính là ba sư tỷ muội Phạm Diệu Chân, Mục Nhã Lan, Tần Thược Dược.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ trở lại, ba sư tỷ muội rất hưng phấn, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng.
- Đại sư huynh...
Mục Nhã Lan ngày thường luôn lạnh nhạt là người kích động nhất, lập tức nhào tới, nhào vào lòng Lý Thất Dạ, ôm chằm lấy Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nhiệt tình ôm lấy nàng.
- Ai ui, nhị sư muội hành động quá nhanh rồi, mới đó mà đã cướp mất đại sư huynh của tỷ muội chúng ta rồi.
Khi Mục Nhã Lan ôm Lý Thất Dạ thì Phạm Diệu Chân cười duyên, bắt đầu trêu ghẹo.
Lúc này khuôn mặt của Mục Nhã Lan đỏ chót, cảm thấy toàn thân nóng ran, khuôn mặt trắng nõn nà của nàng đỏ tới mức sắp chảy máu, lập tức buông Lý Thất Dạ ra. Nàng cúi thấp trán, không dám ngẩng đầu nhìn người khác.
Nàng ngày thường lạnh nhạt ít nói chuyện, thế mà lúc này lại ngượng ngùng như một cô gái nhỏ.
- Sư muội ôm thêm chút nữa đi, chúng ta không để ý đâu.
Nhìn thấy Mục Nhã Lan thẹn thùng, Phạm Diệu Chân cười nói.
- Sư tỷ...
Mục Nhã Lan mắc cỡ, tức giận trừng mắt Phạm Diệu Chân.
Tiểu ma nữ Phạm Diệu Chân rất khó chơi, nàng cười khẽ, nói rằng:
- Đại sư huynh này, để ta nói cho ngươi biết. Từ sau khi ngươi rời đi thì nhị sư muội của chúng ta mất ăn mất ngủ, người gợm gầy đi thấy rõ...
- Ngươi nói bậy.
Lần này Mục Nhã Lan mắc cỡ mất bình tĩnh, chỉ hận trên mặt đất không có cái lỗ nào để nàng chui vào.
Còn Tần Thược Dược thì cười khẽ, dáng vẻ rất đáng yêu.
Nhìn điệu bộ đáng yêu của mỹ nhân, Lý Thất Dạ cũng mỉm cười.
- Đại sư huynh, lão nhân gia ngài không chỉ y, dược, đan vô song...
Phạm Diệu Chân tinh ranh nháy mắt, cười duyên nói rằng:
- Mà lão nhân gia ngài còn có đạo hạnh đệ nhất thiên hạ, vạn cổ vô địch, tiểu muội kính phục ngài như nước sông Đại Giang chảy cuồn cuộn...
Nha đầu này liên tục nói lời hay, nịnh nọt Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ gõ đầu nàng, cười mắng:
- Lão nhân gia cái gì chứ, ta còn trẻ, đừng gọi ta già như vậy.
- Dạ, dạ phải.
Phạm Diệu Chân nhăn mũi mỉm cười, cười duyên nói rằng:
- Đại sư huynh còn trẻ nhưng có tài lớn, đẹp trai dữ dội, phong thái hiên ngang, là đệ nhất mỹ nam tử...
- Ngươi không thấy buồn nôn hả?
Mục Nhã Lan hết biết nên nói gì với Phạm Diệu Chân, tức giận lườm nàng.
- Không sao cả, buồn nôn một chút cũng không sao, đều là người một nhà cả, đúng không.