Nói tới đây, Lý Thất Dạ lắc đầu, nằm tại chỗ, nhắm mắt lại, thản nhiên nói rằng:
- Trong nháy mắt ông trời cầm tuyệt thế đại vận đập ta hôn mê, đập ta trở thành thái tử, cái cảm giác không làm mà hưởng này, thoải mái biết mấy.
Lý Thất Dạ nói nhãn nhã, cô gái cũng nghiêng tai lắng nghe, kiên trì nghe hết câu nói của Lý Thất Dạ.
- Ngươi rất thú vị.
Cô gái cười nhạt.
- Thế nhưng, làm thái tử thì sung sướng, nhưng làm hoàng đế thì chưa chắc.
Cô gái nói:
- Tay cầm quyền hành, sẽ có vô số người rình rập.
- Chờ ta làm hoàng đế rồi hãy nói, nói không chừng Thái Thanh Hoàng sẽ không chết, thế gian có rất nhiều chuyện thường khiến con người ta cảm thấy bất ngờ. Đời người như một tuồng kịch, có mấy ai có thể đoán được ai là người diễn kịch, ai là người xem kịch.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Lại nói, đời người ngắn nủi, tận hưởng thú vui trước mắt đi đã, những chuyện khác, cần gì quan tâm quá mức.
- Tận hưởng thú vui trước mắt.
Cô gái mỉm cười, như tiên tử xuất trần, khiến con người ta cảm thấy mê muội. Nàng mỉm cười, nhìn Lý Thất Dạ nói rằng:
- Ngươi là người tận hưởng thú vui trước mắt sao?
- Ít nhất hiện tại là như vậy.
Lý Thất Dạ nói nhàn nhã:
- Đã nói rồi, đời người như một tuồng kịch, cuối cùng ai mới là người diễn kịch đây? Diễn cho ai xem đây? Nói không chừng, ngươi cùng ta chỉ là khán giả qua đường, người diễn kịch thật sự vẫn chưa lên sân khấu. - Vậy ngươi cảm thấy ai mới là người diễn kịch?
Cô gái bất giác bị Lý Thất Dạ ảnh hưởng, duỗi thẳng đôi chân thon dài, vươn người, bên trong dáng vẻ lười biếng có phong thái mê người.
- Ai mà biết.
Lý Thất Dạ nói tùy ý:
- Có lẽ là ngươi, có lẽ là ta, cũng có lẽ là Thái Thanh Hoàng, hoặc toàn bộ thế giới đều đang diễn kịch. Đương nhiên, chỉ cần trong lòng ngươi có san khấu thì đời người có nơi nào không phải là kịch chứ? - Nói cũng đúng.
Cô gái gật đầu tán thành, nói rằng:
- Bộ kịch này của ngươi, ngươi muốn diễn bao lâu?
- Ai mà biết, thái tử còn diễn chưa hết nữa là. Nói không chừng ông trời muốn ta diễn hoàng đế nữa đây này.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Đời người hết tuồng này đến tuồng khác, diễn xong thái tử, rồi diễn hoàng đế, nói không chừng, vừa mới diễn hoàng đế thì lại muốn ta diễn vai người chết nữa kìa. - Vậy ngươi định diễn hoàng đế như thế nào?
Cô gái mỉm cười.
- Vậy cũng phải chờ Thái Thanh Hoàng chết rồi thì ta mới diễn hoàng đế. Thái Thanh Hoàng đang yên đang lành, ta diễn hoàng đế cái đít ấy, chỉ có thể diễn thái tử mà thôi.
Lý Thất Dạ cười nói.
- Ta nói là lỡ như, lỡ như ngươi làm hoàng đế thì sẽ diễn hoàng đế như thế nào?
Cô gái nghiêng trán, vài sợi tóc rũ xuống, đẹp không sao tả xiết.
- Đương nhiên là diễn bạo quân.
Lý Thất Dạ cười nói.
- Tại sao lại diễn bạo quân?
Cô gái tò mò, đôi mắt xinh đẹp của nàng giống như bảo thạch xinh đẹp nhất thế gian, có thể nhìn xuyên vạn cổ.
- Thoải mái, còn gì thoải mái hơn làm bạo quân chứ.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Cướp vợ người ta, giết chóc muôn nơi, chiêu nạp phi tử, rừng thịt hồ rượu, muốn làm gì thì làm, tùy ý không kiêng kỵ, cực kỳ sung sướng, còn sung sướng hơn cả bắn tinh. Bắn tinh, chỉ thấy sung sướng đê mê, đầu óc trống rỗng mà thôi. Thế nhưng cảm giác ngông cuồng tứ phía thì lại là một loại cảm giác sung sướng khác. - Tay cầm quyền độc tôn, nếu như ngươi làm bạo quân, sợ rằng lúc nào cũng có người muốn lật đổ ngươi.
Cô gái nói.
- Lật đổ thì lật đổ, lật đổ xong thì nghỉ chơi.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Phủi mông rời đi là được.
- Tay cầm quyền lớn, độc tôn thiên hạ. Lẽ nào ngươi không muốn làm minh quân, tạo phúc bát phương, để quốc gia kéo dài vạn thế?
Cô gái mỉm cười.
- Liên quan gì tới ta?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Đã nói rồi, bánh từ trên trời rơi xuống, ai quan tâm tới nó như thế nào, trước tiên chơi cho đã rồi tính sao.
- Lẽ nào ngươi không muốn cắm rễ ở nơi này, nở hoa kết quả, để cho con cháu đời sau của mình sinh sôi nảy nở?
Cô gái nói.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
- Chẳng lẽ có con cháu thì nhất định phải giúp bọn họ xây nên giang sơn vạn thế? Ngươi có từng thấy truyền thừa vạn thế bất diệt không? Ngươi có thấy quốc độ vĩnh hằng không?
Cô gái chống tay, cực kỳ mê người, sau đó nàng lắc đầu.
- Vậy đó.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Đưa cho ai thì chẳng phải cũng lụn bại hay sao, cho dù ngươi xây nên quốc độ vững bền vạn cổ thì cũng có ngày con cháu của ngươi làm nó lụn bại. Nếu như con cháu của ngươi có thể sẽ làm gia nghiệp của ngươi lụn bại thì tại sao lại phải để lại cho bọn họ, để bản thân mình phá chẳng phải thoải mái hơn sao? Trái lại, lụn bại ở trong tay của ngươi chưa hẳn là lụn bại. - Lại nói, mảnh giang sơn này không phải ta đánh ra, ta chơi vui là được, mặc nó hồng thủy ngập trời, ngươi nói có đúng không?
Lý Thất Dạ cười lớn, hai mắt đượm ý cười, nhìn cô gái này.
Tuy rằng ánh mắt của Lý Thất Dạ đượm ý cười, thế nhưng trong nháy mắt, ánh mắt của Lý Thất Dạ trở nên thâm thúy, giống như có thể nhìn xuyên tuyên cổ, không có thứ gì có thể thoát khỏi cặp mắt của hắn.
Cô gái ngước đầu lên, chậm rãi đón lấy ánh mắt của Lý Thất Dạ. Ánh mắt của nàng thản nhiên, không sợ hãi, nàng thoải mái đối mặt với Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ mỉm cười, đưa tay nâng cái cằm xinh đẹp của nàng, nói nhàn nhã:
- Nếu như ta trở thành minh quân thì mỹ nhân có muốn ở lại với ta không? Chúng ta cùng nhau sinh con đẻ cháu một phen?
Cô gái này xuất trần tuyệt thế, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể lại gần. Thế nhưng Lý Thất Dạ lại rất càn quấy, căn bản không hề bị ảnh hưởng, muốn làm gì thì làm đó.
Cô gái chếch nhẹ bàn tay, thoát khỏi bàn tay của Lý Thất Dạ, cười nhạt, nụ cười cực kỳ mê người, nói rằng:
- Sợ rằng rất khó.
- Đối với ta mà nói thì... chỉ là một cô gái mà thôi, có gì khó khăn chứ.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
- Chỉ cần ta muốn, dù là tiên trên trời thì ta cũng có thể thịt nàng ngay bây giờ, huống chi ngươi vẫn chưa phải là tiên trên trời.
- Nói như vậy, ngươi rất tự tin về bản thân mình?
Cô gái nhìn hắn, vừa có chút tức giận, vừa có chút khiêu khích.
Lý Thất Dạ nằm trở lại ghế thái sư, nói nhàn nhã:
- Ta chỉ nói sự thật mà thôi, không cần dùng tự tin để diễn tả.
Cô gái chống tay, nhìn Lý Thất Dạ, giống như muốn từ trên người Lý Thất Dạ nhìn ra chút gì đó.
Mà Lý Thất Dạ thì nằm tại chỗ, nhắm mắt lại, giống như đang ngủ.