Vì vậy, tuy rằng Binh Trì thế gia đã công phá hoàng thành, thế nhưng không ai có thể ngồi lên ngai vị cả, cũng không ai có thể nắm giữ quyền lực của Cửu Bí đạo thống như ý nguyện.
Bởi vì bất kể ai trong ngũ cường cũng không cho phép phe còn lại nắm giữ cán quyền lực, Thái Thanh Hoàng thứ hai tuyệt đối không thể xuất hiện, cục diện tốt nhất của Cửu Bí đạo thống đó chính là kiềm chế lẫn nhau.
Vì vậy chỉ trong thời gian ngắn, các phe nhân mã đều đang giằng co ở hoàng thành, ngũ cường, Đấu Thánh vương triều cùng quân đoàn của các truyền thừa lớn đều xuất hiện ở hoàng thành, trong ngoài hoàng thành bị bao vây kín kẽ.
Lúc này hoàng thành tụ tập lượng lớn binh mã của ngũ cường, thậm chí ngay cả lão tổ chí tôn cũng không giữ được bình tĩnh, tự mình tọa trấn. Dù sao thì hoàng quyền biến động cũng có liên quan tới đại kế vạn năm của mọi môn phái, bất kể là Thần Hành môn hay là Lâm Hải các, không có bất kỳ môn phái truyền thừa nào muốn từ bỏ.
Chính bởi vì vậy, Thần Hành môn là một trong ngũ cường nên đương nhiên sẽ không từ bỏ, Phong Thần đích thân tọa trấn hoàng thành, lớn mạnh thanh thế cho Thần Hành môn.
Trương Kiến Xuyên ngơ ngác nhìn Lý Thất Dạ, hắn không ngờ rằng Lý Thất Dạ chỉ thuận miệng thôi mà lại nói rõ ra đại thế của thiên hạ. Hơn nữa mấy hôm nay Lý Thất Dạ không bước chân ra khỏi cửa, thế mà vẫn nắm rõ đại thế của thiên hạ trong lòng bàn tay, đúng thật là quá khó tin.
Trương Kiến Xuyên thán phục một tiếng, lấy lại bình tĩnh, nói nhỏ
- Bẩm bệ hạ, lão tổ tông đúng thật là đang ở hoàng thành.
- Vỏ trúc múc nước, công dã tràng mà thôi.
Lý Thất Dạ lắc đầu, cười nói:
- Ngũ cường cũng được, năm lão tổ chí tôn cũng được, một ngày nào đó bọn họ sẽ phát hiện đây chỉ là hành động mù quáng mà thôi. Giang sơn này nên là của ai, thì là của người đó, những người khác chỉ là vai hề nhảy nhót trên sân khấu mà thôi, chỉ là quân cờ trên bàn cờ mà thôi. Người có thể thật sự quyết định kết quả của Cửu Bí đạo thống, đó chính là người đánh cờ.
Nói tới đây thì bật cười.
Trương Kiến Xuyên nghe không hiểu, hỏi nhỏ:
- Bệ hạ, ai mới là người đánh cờ?
- Sau này người sẽ biết.
Lý Thất Dạ cười thần bí, nói rằng:
- Đáp án thường nằm ngoài dự đoán của mọi người, khi đáp án được vạch trần thì sẽ có rất nhiều người cảm thấy khó tin. Thế nhưng, có câu nói cũ rích này nói rất hay, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau. Ai mới thực sự là người chơi cờ thì không thể nói chắc. Có mấy người tự cho mình là người đánh cờ, thế nhưng hắn không biết rằng mình chỉ là một con cờ trên bàn cờ mà thôi.
Trương Kiến Xuyên không khỏi rùng mình. Tuy rằng hắn không hoàn toàn hiểu rõ câu nói này, cũng không biết người chơi cờ sau màn là ai, thế nhưng hắn lại biết rõ, có chuyện lớn sắp sửa xảy ra, hơn nữa còn là chuyện lớn như trời.
Bí khố tuy rằng rất nhiều, thế nhưng sau khi Lý Thất Dạ đọc qua thì cũng nhìn ra được bảy tám phần, tin tức có thể lục lọi đều bị hắn lục lọi ra. Có thể nói, hắn đã nắm chắc về vật mà hắn muốn. - Chẳng phải thủy tổ của các ngươi để lại một khối bia không chữ hay sao?
Một hôm, Lý Thất Dạ khép sách, ngước đầu nhìn Trương Kiến Xuyên.
Trương Kiến Xuyên gật đầu, nói rằng:
- Đúng vậy, Vô Tự Bi nằm ở tổ phong.
- Cũng thế, đi xem đi.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói rằng:
- Thần Hành môn các ngươi đã không còn thứ gì đáng xem nữa, đi xem xem cái thứ được gọi là Vô Tự Bi của các ngươi rốt cuộc có chỗ gì đặc biệt.
Trương Kiến Xuyên ngạc nhiên. Hắn hầu hạ bên cạnh Lý Thất Dạ nhiều ngày như vậy, nhưng Lý Thất Dạ lại không hề bước chân ra khỏi cửa, chưa từng đi tới nơi nào khác. Thế mà chớp mắt lại muốn đi xem Vô Tự Bi, điều này khiến hắn vô cùng bất ngờ. - Tiểu nhân đi chuẩn bị thay bệ hạ.
Trương Kiến Xuyên vội vàng trả lời, đi dàn xếp cho Lý Thất Dạ.
Sau khi Trương Kiến Xuyên dàn xếp xong thì lập tức dẫn đường cho Lý Thất Dạ đi tới tổ phong, đi xem Vô Tự Bi.
Đồn rằng tổ phong của Thần Hành môn chính là nơi Thần Hành Chân Đế tĩnh tu, về sau nơi này trở thành nơi để các đời đệ tử của Thần Hành môn tưởng nhớ tổ sư.
Tổ phong là ngọn núi cao nhất Thần Hành môn, nguy nga chót vót. Trên tổ phong cổ điện san sát, thế nhưng khiến mọi người cảm thấy hứng thú nhất đó chính là Vô Tự Bi dựng trên đỉnh núi.
Vô Tự Bia đặt ở gần vách trên đỉnh núi, đồn rằng Vô Tự Bi là do chính tay Thần Hành Chân Đế dựng, hơn nữa tấm bia này không hề có chữ viết.
Không ai biết vì sao Thần Hành Chân Đế lại dựng lên một tấm bia không có chữ viết như vậy, có người nói rằng Thần Hành Chân Đế muốn thử thách hậu nhân, trong Vô Tự Bi có vô địch thuật. Cũng có người nói Vô Tự Bi là tiên tài từ thiên ngoại rơi xuống, Thần Hành Chân Đế dựng Vô Tự Bi ở nơi này là để hậu thế tìm hiểu.
Thế nhưng kể từ khi Thần Hành môn thành lập cho tới hôm nay thì chưa có ai tìm hiểu được khối Vô Tự Bi này. Sau Thần Hành Chân Đế thì Thần Hành môn cũng từng có Chân Đế, cũng từng có Chân Thần bất hủ vô địch, thế nhưng vẫn không thể tìm hiểu được cái gì từ khối Vô Tự Bi này cả.
Về sau Thần Hành môn từng mời thiên tài của Mộc gia Mộc Thiếu Thần đến tìm hiểu khối bia đá này, thế nhưng cũng không thể hiểu nổi. Vì vậy chuyện có liên quan tới khối Vô Tự Bi vẫn còn là bí ẩn.
Không ai biết Vô Tự Bi cất giấu bí mật gì, cũng không ai biết năm đó Thần Hành Chân Đế dựng Vô Tự Bi ở nơi này cuối cùng là vì mục đích gì.
Mặc dù trước giờ không có ai tìm hiểu được Vô Tự Bi, thế nhưng vẫn có rất nhiều đệ tử Thần Hành môn tới nơi này tìm hiểu, hy vọng kỳ tích sẽ xuất hiện trên người mình.
Trương Kiến Xuyên bồi tiếp Lý Thất Dạ đi tới tổ phong, đi quan sát Vô Tự Bi.
Ở Thần Hành môn, các ngọn núi đều chìm nổi trong mây. Từ chỗ Lý Thất Dạ đi tới tổ phong phải đi qua những ngọn núi này, phải đi qua từng cây cầu vắt ngang hư không.
Khi Trương Kiến Xuyên bồi tiếp Lý Thất Dạ đi tới tổ phong thì trên đường gặp gỡ không ít đồng môn sư huynh đệ, cũng gặp gỡ không ít trưởng bối trong tông môn.
Thần Hành môn là một trong ngũ cường của Cửu Bí đạo thống, thực lực vô cùng mạnh mẽ, nội tình vô cùng hùng hậu. Tuy rằng Thần Hành môn giấu cao trên bầu trời, hệt như rời xa thế gian huyên náo, thế nhưng tổ địa của Thần Hành môn không hề quạnh quẽ, cũng không điêu linh, đệ tử của Thần Hành môn có hơn vạn người, có thể nói tổ địa của Thần Hành môn rất náo nhiệt.