Thế nhưng Liễu Sơ Tình thì khác, nàng có một quả tim trẻ nít, ngây thơ nhưng thông minh. Tạo hóa của nàng, những thứ được gọi là thiên tài còn lâu mới sánh bằng, nàng mới thật sự là người thuần túy tinh khiết.
Khi nghe Lý Thất Dạ nói như thế thì nàng lập tức bị cách nói này mê hoặc, đối với nàng, đây là một lĩnh vực hoàn toàn mới.
- Thật sự có thể chứ?
Liễu Sơ Tình vất vả lắm mới hoàn hồn lại, nàng nói nhỏ.
- Với ta, không gì là không thể.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nghe rõ, ta truyền khẩu quyết cho ngươi, ngươi cẩn thận cân nhắc tu luyện là được. Chỗ nào không hiểu thì hãy hỏi ta.
Nói xong thì truyền khẩu quyết cho Liễu Sơ Tình.
Liễu Sơ Tình cẩn thận lắng nghe, thuộc lòng từng chữ khẩu quyết mà Lý Thất Dạ truyền thụ, không bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nào hết.
Nếu đổi lại là người khác thì hoặc xem thường, hoặc tránh xa. Phải biết rằng Liễu Sơ Tình xuất thân từ Lâm Hải các, là công chúa Lâm Hải các, nàng tu luyện công pháp ảo diệu nhất của Lâm Hải các, thậm chí còn tu luyện bí "Lâm" mà người khác tha thiết muốn có!
Còn Lý Thất Dạ thì có tiếng xấu là hôn quân. Một tên hôn quân hoang dâm vô độ như hắn, trong mắt người khác đạo hạnh của hắn yếu tới mức có thể bỏ qua, là một tên bất tài yếu đuối!
Một người như vậy thì làm sao hiểu được tâm pháp khẩu quyết ảo diệu vô song chứ, đúng là chuyện cười lớn.
Hôn quân như hắn mà lại truyền khẩu quyết cho công chúa Lâm Hải các, cho thiên tài Lâm Hải các, đúng là chuyện cười rụng răng. Ở Cửu Bí đạo thống còn có khẩu quyết tâm pháp gì ảo diệu hơn cửu bí chứ, mà Liễu Sơ Tình lại chính là người tu luyện bí Lâm.
Nếu như có người ngoài nhìn thấy hành vi này của Lý Thất Dạ thì nhất định sẽ cười nhạo Lý Thất Dạ, đúng là múa rìu qua mắt Lỗ Ban, không biết tự lượng sức mình.
Thế nhưng Liễu Sơ Tình thì lại khác, nàng nghe khẩu quyết của Lý Thất Dạ rất say sưa.
Có câu nói này nói rất hay, phụ nữ rơi vào biển tình đều là người ngu. Ở trong lòng Liễu Sơ Tình, Lý Thất Dạ có địa vị cao nhất. Cho dù Lý Thất Dạ chỉ tùy tiện truyền thụ một câu khẩu quyết thì nàng cũng nghe nằm lòng, huống chi Lý Thất Dạ truyền thụ cho nàng chân ngôn mà người khác hằng mơ ước, khiến cho nàng chìm đắm vào nó.
Theo mọi người thì đây chính là người ngốc có phúc của người ngốc. Trên thực tế, bởi vì Liễu Sơ Tình ngây thơ như trẻ con nên nàng mới có được tạo hóa, mới được Lý Thất Dạ quan tâm. Đổi lại là người khác thì cho dù có quỳ liếm hắn, cho dù có nịnh nọt hắn thì hắn cũng sẽ không truyền thụ chân ngôn.
Liễu Sơ Tình tuy là một cô gái thẹn thùng, là một cô gái khờ khạo đáng yêu. Thế nhưng trên thực tế thiên phú của nàng rất cao, chỉ có điều không cố gắng tu luyện như những thiên tài khác mà thôi.
Vì vậy dù Lý Thất Dạ chỉ truyền thụ khẩu quyết một lần, thế nhưng Liễu Sơ Tình cũng đã nằm lòng, lập tức chìm đắm vào trong ảo diệu của chân ngôn.
Thời gian dần trôi, cũng không biết trôi qua bao lâu, Liễu Sơ Tình hoàn hồn lại. Nàng vừa mừng vừa sợ, nói rằng:
- Chân ngôn này quá tuyệt, ảo diệu vô song, cảm thấy như nó đang chảy xuôi bên trong cơ thể của ta vậy.
- Bởi vì ngươi có Phỉ Thúy Chi Huyết. Chính huyết thống mát lạnh thấu triệt này đã giúp ngươi tìm hiểu nó.
Lý Thất Dạ mỉm cười.
- Chuyện này mà ngươi cũng biết.
Nghe vậy, Liễu Sơ Tình há to miệng, vô cùng giật mình, dáng vẻ rất là đáng yêu.
Huyết thống của nàng rất cao quý, nhưng mọi người chỉ biết huyết thống của nàng rất cao quý mà thôi, người ngoài căn bản không biết huyết thống của nàng là gì hết. Ngay cả Lâm Hải các cũng chỉ có vài vị lão tổ biết mà thôi. Vậy mà bây giờ Lý Thất Dạ lại thuận miệng vạch trần huyết thống của nàng. - Có gì khó chứ.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
- Thế gian có chuyện gì mà có thể qua mắt ta chứ? Chỉ cần ta muốn thì có thể biết hết tất cả.
Liễu Sơ Tình chống cằm, nhìn Lý Thất Dạ, nhìn người đàn ông đang ở trước mắt, hắn thoạt nhìn bình thường, thế nhưng trong mắt nàng hắn lại rất thu hút, rất mê người, khiến người ta xem mãi không chán. - Ngươi... ngươi khác với lời đồn đãi bên ngoài.
Cuối cùng Liễu Sơ Tình thì thào.
- Thế gian có quá nhiều mê chướng, nhưng có mấy người có thể nhìn thấy rõ chứ.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
- Thế sự như cờ, quân cờ thì làm sao có thể nhìn thấy rõ ván cờ? Lại càng không thấy rõ người chơi cờ. Vì vậy tục nhân trên thế gian phần lớn đều là nói sao nghe vậy. - Là vậy sao.
Liễu Sơ Tình cảm thấy quá phức tạp, không muốn nghĩ nhiều, lắc lắc đầu, tiếp tục chìm đắm vào ảo diệu của chân ngôn.
Qua hồi lâu, Liễu Sơ Tình chống cằm, suy nghĩ một lát, cuối cùng nói với Lý Thất Dạ:
- Ta có cảm giác rất quen thuộc, vừa như từng thấy, vừa như chưa từng thấy, đây là chân ngôn gì?
- Sau này ngươi sẽ biết.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói rằng:
- Đây chỉ là bắt đầu mà thôi. Sau khi ngươi tìm hiểu được thì ngươi sẽ từ từ hiểu thông. Đến khi đó ta sẽ truyền chân ngôn khác cho ngươi.
- Được.
Liễu Sơ Tình nghiêm túc gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn, vô cùng nghe lời, giống như một cô vợ nhỏ vô cùng ngoan hiền, rất là mê người, rất là đáng yêu.
Nhìn dáng vẻ này của Liễu Sơ Tình, Lý Thất Dạ cười nhạt.
Chuyện này trong mắt người khác có lẽ rất khó tin. Công chúa Lâm Hải các tiền đồ vô lượng, nhưng lại vì một cọc hôn ước không còn sức ràng buộc mà đi theo hôn quân suốt đời.
Hơn nữa tên hôn quân bất tài nhỏ yếu hơn cả nàng truyền thụ nàng khẩu quyết, vậy mà nàng lại vui vẻ lắng nghe.
Chuyện này trong mắt người khác chính là điên rồ. Rất nhiều người khi biết chuyện này chắc chắn sẽ cho rằng Liễu Sơ Tình ngu hết thuốc chữa.
Nhưng với Liễu Sơ Tình thì không hề đáng kể. Bởi vì khi nàng đi tới đây thực hiện hôn ước này, trong lòng nàng đã tính tới tình huống xấu nhất.
Thế nhưng khi thực sự ở lại bên cạnh Lý Thất Dạ thì nàng cảm thấy không đáng sợ như đã tưởng tượng, trái lại nàng cảm thấy rất vui sướng, rất hạnh phúc. Nàng đồng ý ở lại bên cạnh Lý Thất Dạ, vui vẻ chịu đựng. Một đời, theo nàng là quá ngắn.
Vì vậy, cho dù lúc này có người nói nàng ngu thì nàng cũng không quan trọng. Nàng không quan tâm tới suy nghĩ của người khác, bởi vì lúc này nàng sống rất vui vẻ, nàng thích ở lại bên cạnh Lý Thất Dạ, cho dù Lý Thất Dạ có là hôn quân như bên ngoài đồn đãi thì đã sao chứ?
Ngày tháng thoi đưa, đệ tử Cửu Bí đạo thống đến Cửu Liên Sơn ngộ đạo ngày một nhiều hơn. Trước đó phía nam rất ít người tới, khó có thể nhìn thấy bóng người. Ngày thường ngoại trừ ông lão đánh củi ra thì không còn gặp ai khác.