- Ách...
Nam Sơn tiểu tử nhất thời không thể trả lời, hắn cười khan, nói rằng:
- Khiến bệ hạ chê cười rồi. Tấm biển này là lão tổ tông để lại, lão hán không thể làm chủ.
- Vậy sao.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Con người của ta nha, không coi trọng mấy thứ này lắm, vạn vật thế gian đều là cặn bã mà thôi. Thế nhưng ta rất yêu thích nha đầu ngốc này, nếu ngươi đã tới bái kiến ta, như vậy có phải nên tặng cái gì đó ra mắt hay không. - Chuyện này...
Nam Sơn tiều tử cười gượng, nói rằng:
- Đồ vật của lão hán sợ rằng không thể lọt vào pháp nhãn của bệ hạ, khiến bệ hạ chê người. Những thứ tục vật trên thế gian không xứng với thiên nhân như nương nương.
Nghe vậy, Liễu Sơ Tình vội vàng cúi thấp vầng trán. Như vậy với nàng đã đủ rồi, một tiếng "nương nương" đã đủ rồi, bởi vì nó đã xác nhận thân phận của nàng. - Vậy thì tặng cửu bí đi.
Lý Thất Dạ nói.
Câu nói này nói ra, ngay cả Liễu Sơ Tình cũng ngẩn người. Cửu bí là thứ vô giá, thế gian nào có ai có thể gom đủ. Bây giờ Lý Thất Dạ lại thuận miệng đòi người ta tặng cửu bí. Cửu bí vào miệng của Lý Thất Dạ thật giống như rau cải trắng vậy. - Bệ hạ lại làm khó lão hán rồi.
Nam Sơn tiều tử cười khan, nói rằng:
- Lão hán cũng chỉ tu luyện một vài thứ mà thôi. Muốn tu luyện hết cửu bí, nói thì dễ nhưng làm thì khó, càng khỏi phải nói tới chuyện đại thành.
- Thế nhưng bí Tiền của ngươi đã đại thành rồi.
Lý Thất Dạ nói hời hợt.
- Mọi chuyện trên thế gian đều không thoát khỏi pháp nhãn của bệ hạ.
Nam Sơn tiều tử cảm khái, thở dài nói rằng:
- Không lừa dối bệ hạ, bí này ta phải cố gắng cả đời thì mới có thành tựu như ngày hôm nay. Lão hán đần độn, tư chất không tốt, đời này e rằng không thể nào luyện đủ cửu bí. Theo ta biết thì chỉ có Cửu Ngưng Chân Đế là luyện đủ cửu bí mà thôi. - Cửu Ngưng Chân Đế thật sự luyện hết cửu bí?
Nghe Nam Sơn tiều tử nói thế, Liều Sơ Tinh tò mò.
- Hồi nương nương, chuyện này lão hán biết, là thật.
Nam Sơn tiều tử gật đầu, nói rằng:
- Năm đó Cửu Ngưng Chân Đế từng ở Tĩnh Liên quan tìm hiểu hai bí "Giai" " Liệt", lại tu luyện hai bí "Đấu" "Giả" của Đấu Thánh vương triều. Vì vậy mới trợ giúp nàng tìm hiểu ra năm bí còn lại ở Cửu Liên Sơn, luyện đủ cửu bí. - Chỉ luyện hết mà thôi. Ngay cả Cửu Ngưng Chân Đế, nếu muốn cửu bí viên mãn thì cũng còn một con đường rất dài cần phải đi. Nhưng về sau nàng đi lên Tiên Thống Giới, vì vậy không biết kết quả như thế nào.
Nam Sơn tiều tử nói tới đây thì không khỏi nhìn tới một nơi, có chút thất thần.
- Nghe đồn Trịnh Đế cũng luyện đủ cửu bí đúng không?
Liễu Sơ Tình tò mò.
Nam Sơn tiều tử lắc đầu, nói rằng:
- Cũng không hẳn, Trịnh Đế không có luyện đủ. Có lẽ lấy phong thái tuyệt thế của Trịnh Đế, hắn có khả năng tìm hiểu được. Thế nhưng hắn quá kinh tài tuyệt diễm, mở ra một con đường hoàn toàn mới, vì vậy sáng chế [Thái Thanh Đan Kinh], giúp Trịnh Đế thoát khỏi phạm trù của cửu bí. - Hóa ra là như vậy.
Nghe Nam Sơn tiều tử nói như vậy, Liễu Sơ Tình thì thào:
- Cửu Ngưng Chân Đế là người duy nhất tu luyện đủ cửu bí sau thủy tổ.
- Bây giờ thì đúng là như vậy.
Nam Sơn tiều tử gật đầu, nói rằng:
- Tương lai thì chưa biết.
Nói tới đây thì hắn nhìn Lý Thất Dạ.
- Cửu bí mà thôi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
- Con người của ta không có hứng thú với cửu bí lắm. Thế nhưng, đối với lòng đất của Cửu Liên Sơn, chẳng hạn như vật dưới hồ nước này, thì có một chút hứng thú. - Bệ hạ nói giỡn...
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Nam Sơn tiều tử biến sắc.
- Ta không giỡn.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói rằng. Tuy rằng rất hời hợt, thế nhưng thái độ rất rõ rệt.
- Bệ hạ... ngươi... ngươi hãy chừa cho Cửu Liên Sơn một chút vốn liếng với.
Nam Sơn tiều tử khổ sở méo mặt, hắn cầu xin.
Tuy rằng thần thái của Lý Thất Dạ rất hời hợt, thế nhưng Nam Sơn tiều tử có thể thấy Lý Thất Dạ rất nghiêm túc. Nhân vật như hắn, một khi đã nghiêm túc thì vô cùng đáng sợ, không ai có thể thay đổi. - Ta đã chừa vốn liếng của Cửu Liên Sơn rồi. Nếu không chừa thì ta đã ra tay luyện hóa nơi này, chiếm nó làm của riêng rồi.
Lý Thất Dạ cười nói.
Lý Thất Dạ nói vậy để Nam Sơn tiều tử cười khổ. Hắn biết Lý Thất Dạ không phải ăn nói ngông cuồng. Nếu như Lý Thất Dạ muốn thì đừng nói Cửu Liên Sơn, mà ngay cả Cửu Bí đạo thống cũng sẽ bị luyện hóa. - Bệ hạ, Cửu Liên Sơn chúng ta rất là cằn cỗi.
Lúc này Nam Sơn tiều tử chỉ biết kêu khổ.
- Nha đầu ngốc này của ta như thế nào hả?
Lý Thất Dạ không quan tâm Nam Sơn tiều tử khóc than, vuốt nhẹ mái tóc của Liễu Sơ Tình, dáng vẻ thương yêu vừa nhìn là thấy ngay.
- Nương nương là ngọc thô vô giá, phong tư như người trời, tuyệt thế vô song.
Nam Sơn tiều tử khen ngợi.
Nam Sơn tiều tử khen ngợi như vậy làm Liễu Sơ Tình rất xấu hổ, cúi thấp vầng trán, nói rằng:
- Tiền bối quá khen.
- Lão hán không khuếch đại.
Nam Sơn tiều tử nói rằng:
- Thế gian này có vô số rồng phượng loài người, thế nhưng có thể vào pháp nhãn của bệ hạ thì ít ỏi không nhiều. Nương nương có thể vào pháp nhãn của bệ hạ, đó chính là thiên nhân vô song.
Nam Sơn tiều tử nói rất thật lòng, không phải đang nịnh hót. Hắn biết rõ, nhân vật như Lý Thất Dạ, có thể được Lý Thất Dạ ưu ái là vận may lớn, còn được Lý Thất Dạ thương yêu như Liễu Sơ Tình thì tuyệt đối hiếm thấy, không phải ai cũng có thể có được sự yêu mến của hắn.
Cho dù tiên tử, thiên nữ xinh đẹp vô song cách mấy đi nữa thì Lý Thất Dạ đều coi như sâu kiến. Thế nhưng ai cũng có thể thấy rõ Liễu Sơ Tình trong mắt Lý Thất Dạ rất phi thường, những người như Tần Kiếm Dao căn bản không thể so sánh. - Thế sự như cờ.
Lý Thất Dạ nói chậm:
- Thế nhân như quân cờ, nhưng có người tự nhận mình là kỳ thủ, như vậy ai mới thật sự là người đánh cờ? Ở nơi này, chỉ có ta là đang chơi cờ!
- Ý của bệ hạ là...
Lời này của Lý Thất Dạ không đầu không đuôi, Liễu Sơ Tình nghe không hiểu. Đương nhiên, đối với nàng, chỉ cần có thể được ở bên cạnh Lý Thất Dạ thì nàng đã thỏa mãn rồi, còn những chuyện khác nàng không muốn nghĩ đến. - Cho nên, những thứ này, sau này sẽ trả lại cho Cửu Liên Sơn các ngươi.
Lý Thất Dạ cười nói.
- Bệ hạ đã quyết định rồi, Cửu Liên Sơn còn có cơ hội lựa chọn sao?
Nam Sơn tiều tử cười khổ.