Bởi vì lúc này Liễu Sơ Tình cảm thấy mình bị một cục đá to đập trúng đầu, hoa mắt chóng mặt, không thể lấy lại tinh thần. Trong thời gian ngắn, nàng không cách nào tiêu hóa được cửu bí.
Dù sao, thứ chui vào thức hải của Liễu Sơ Tình cũng là cửu bí. Ảo diệu của nó mênh mông như biển lớn, vô cùng vô tận. Cho dù có là thiên tài đi chăng nữa thì trong thời gian ngắn cũng không thể nào tiêu hóa được đại đạo huyền ảo như vậy. Có thể nói, lúc này Liễu Sơ Tình không ngất xỉu thì cũng đã rất khó lường rồi.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, vô số người ngây ra như phổng. Cửu bí là bảo vật vô giá, thậm chí có thể nói cửu bí chính là một bảo tàng. Đừng nói là mọi người, mà tất cả mọi môn phái, nếu như có thể có được cửu bí thì chắc chắn sẽ được lợi ích không nhỏ.
Bất luận là ai, nếu như có thể có được cửu bí thì đầu tiên là chiếm làm của mình. Thậm chí có người còn không muốn chia sẻ, cho dù có là người thân nhất của mình đi chăng nữa thì cũng không được.
Thế nhưng Lý Thất Dạ sau khi có được cửu bí, khi tất cả mọi người cho rằng hắn sẽ chiếm cửu bí làm của riêng thì Lý Thất Dạ lại tiện tay tặng cho Liễu Sơ Tình, quá là quyết đoán, quá là hào phóng.
Cửu bí, nói tặng liền tặng, không hề do dự, không hề không nỡ. Người không biết chuyện thì còn tưởng rằng chỉ đang tặng một thứ bình thường đến mức không thể bình thường hơn nữa.
Cửu bí nha, thế mà lại bị tân hoàng tặng cho Liễu Sơ Tình đang tặng bó rau bó cải. Chuyện này khiến cho tất cả mọi người trợn trừng đôi mắt, không dám tin vào hai mắt của mình. - Điên rồi sao?
Thậm chí có lão tổ thế gia không tin đây là sự thật, lẩm bầm rằng.
Bảo vật vô giá như vậy, chỉ có người điên mới có thể tùy tiện tặng cho người khác. Nếu là người bình thường thì giấu còn giấu không kịp nữa là.
Rất lâu sau mọi người mới lấy lại tinh thần. Mọi người biết, bọn họ không hề hoa mắt, bọn họ cũng không phải đang nằm mơ, tân hoàng thật sự tiện tay tặng cửu bí cho Liễu Sơ Tình.
Cũng giống như tân hoàng đã nói, "Cửu bí, chỉ đến thế mà thôi". Một câu nói thật hời hợt biết mấy.
Câu nói này e rằng chính là câu nói bá đạo nhất mà cuộc đời bọn họ từng nghe. Coi cửu bí như cỏ rác... hoặc có lẽ trong mắt tân hoàng, cửu bí thậm chí còn không đáng được nhắc tới, không dáng một xu.
Lúc này mọi người nhìn Liễu Sơ Tình, có rất nhiều người thèm chảy nước dãi, cũng có không ít người ghen tị. Lúc này, moi người hy vọng mình có thể trở thành Liễu Sơ Tình.
Cũng có một vài lão tổ thở dài, đây là số mệnh định sẵn. Thử nghĩ mà xem, khi người trong thiên hạ chế giễu tân hoàng, khi người trong thiên hạ không thèm ngó tới tân hoàng, khi những người khác xé bỏ hôn ước thì có ai làm bạn bên cạnh hắn chứ? Cũng chỉ có mỗi mình Liễu Sơ Tình mà thôi. Người trong thiên hạ coi hắn là phế vật, nhưng Liễu Sơ Tình lại không hề do dự tìm tới thực hiện hôn ước này. Khi tất cả mọi người chế giễu hắn, không thèm ngó tới hắn thì cũng chỉ có Liễu Sơ Tình làm bạn ở bên cạnh hắn, cùng chịu người khác chế giễu.
Hôm nay Liễu Sơ Tình có được cửu bí thì cũng là chuyện đương nhiên mà thôi.
Nhìn Lý Thất Dạ tiện tay tặng cửu bí cho Liễu Sơ Tình, nội tâm của Tần Kiếm Dao vô cùng phức tạp. Nàng tự xưng thông minh cả đời, tự nhận mắt sáng như đuốc, có một trái tim linh lung. Hôm nay xem ra, nàng vẫn chưa thoát khỏi tục thai.
Nếu như ngày đó nàng không bị cái nhìn phàm tục làm mờ mặt, nói không chừng thì mình cũng nhận ra minh châu, sẽ không trở thành ếch ngồi đáy giếng, có lẽ lúc này người đang ở bên cạnh Lý Thất Dạ chính là nàng.
Tiếc là thế gian không có nếu như, cũng không có thuốc hối hận. Khi nàng đưa ra lựa chọn thì tất cả đã thành định cục.
Lúc này, Tần Kiếm Dao vô cớ thở dài, nội tâm mất mát. Giống như Lý Thất Dạ đánh giá, nàng tục không ngửi được, vẫn chưa thật sự thoát khỏi tục thai.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ tiện tay tặng cửu bí cho Liễu Sơ Tình, sắc mặt của Binh Trì Hàm Ngọc xám trắng, thân thể mềm mại run rẩy. Nhất thời đủ loại cảm xúc dồn lên trên não, tâm trạng rối bời.
Không phải chỉ bởi vì nàng đã thua trận các cược này. Phải biết, đây chính là cửu bí nha! Đây chính là bảo vật vô giá. Ở Cửu Bí đạo thống, đối với bất kể ai, đối với bất kể môn phái truyền thừa nào thì nó luôn luôn là bảo vật vô giá.
Thế nhưng Lý Thất Dạ nói tặng thì tặng. Hắn cứ thế tặng cửu bí vô cùng quý báu cho nữ nhân của mình.
Thử nghĩ mà xem, một người nam nhân quyết đoán như vậy quyến rũ biết mấy, hào phóng biết mấy? Cả thế gian này, có ai có thể tùy tiện tặng cửu bí cho nữ nhân của mình chứ?
Không có, ngoại trừ Lý Thất Dạ ra thì không ai có thể làm được. Nhìn khắp toàn bộ Cửu Bí đạo thống, không có bất kỳ ai có thể làm được, ngay cả Bát Trận Chân Đế cũng không thể làm được.
Cho dù Bát Trận Chân Đế có được cửu bí đi chăng nữa thì cũng sẽ không tặng cho nàng, mà sẽ tự mình tu luyện.
Đương nhiên, Bát Trận Chân Đế không tặng cho nàng, Binh Trì Hàm Ngọc có thể lý giải. Dù sao thì cửu bí quá trân quý, đổi lại là nàng thì nàng cũng sẽ không tặng cho người khác.
Thế nhưng Lý Thất Dạ lại làm được. Nam nhân như vậy, vô cùng quyến rũ, vô cùng quyết đoán.
Chính bởi vì tồn tại nam nhân như thế mà những nam nhân khác đều ảm đạm phai mờ, những nam nhân khác căn bản không thể so sánh với hắn.
Nhất thời, Binh Trì Hàm Ngọc cảm xúc ngổn ngang. Phải biết rằng ngày đó nàng từng có hôn ước với tân hoàng, tiếc là bọn họ đã xé bỏ hôn ước này, chính Binh Trì thế gia đã dùng công chúa giả gả thay.
Nếu như ngày đó Binh Trì thế gia không xé bỏ hôn ước này, duy trì hôn ước này...
Nhất thời, Binh Trì Hàm Ngọc không thể nào tưởng tượng nổi nữa. Cảm giác trăm mối ngổn ngang vô cùng khó chịu. Nam nhân này, từng khiến nàng chán ghét, thậm chí còn là khinh thường. Trong một quãng thời gian rất dài, nam nhân này trong mắt nàng chính là phế vật hoang dâm vô đạo, là bùn nhão không đắp nổi tường.
Thế nhưng tên nam nhân từng bị nàng chán ghét này lại dễ dàng tìm hiểu cửu bí, hơn nữa còn là hạ bút thành văn.
Hơn nữa, tên nam nhân từng bị nàng chán ghét này lại tùy ý tặng cửu bí cho nữ nhân của mình. Hành vi này, quyết đoán này, không một người đàn ông nào có thể làm được.
Không có so sánh thì sẽ không có thương tổn. Trong chớp mắt, trong lòng Binh Trì Hàm Ngọc trăm mối ngổn ngang.
- Nha đầu này.