Câu nói này của Lý Thất Dạ khiến quần chúng tức giận, rất nhiều người căm tức nhìn Lý Thất Dạ, thậm chí còn có không ít tu sĩ nghiến răng nghiến lợi với Lý Thất Dạ.
Câu nói của Lý Thất Dạ khiến bọn họ nhức nhói, khiến lòng tự tôn của bọn họ cảm thấy nhục nhã sâu sắc.
Nhìn những phàm nhân đằng trước, bọn họ bị Khách Minh trói chặt, mặc người chém giết, giống như súc vật, không mấy tu sĩ cường giả quan tâm tới sự sống chết của bọn họ, cũng giống như không ai quan tâm sự sống chết của một con kiến hôi.
Còn Lý Thất Dạ thì lại phân loại bọn họ chúng với bình dân bách tính, không chỉ xem bọn họ như sâu kiến, mà còn xem bọn họ như súc vật, mặc người xâm lược.
Tư thái này, kích thích tu sĩ cường giả đang có mặt ở đây. Những tu sĩ cường giả này ngày thường hết sức cao ngạo tự phụ, hôm nay lại bị sỉ nhục như thế, khiến không ít tu sĩ cường giả căm tức nhìn Lý Thất Dạ. - Tốt... tốt... khẩu khí thật lớn.
Lúc này, Lục Bào Thiên Khách giận quá hóa cười, nhìn thấy câu nói của Lý Thất Dạ đụng chạm tới tất cả mọi người, khiến mọi người nổi giận, trong lòng vô cùng vui vẻ, lúc này, Lý Thất Dạ chính là kẻ thù chung của mọi người.
Lục Bào Thiên Khách cười lạnh:
- Tiểu bối không biết trời cao đất rộng, dám mở miệng sỉ nhục người trong thiên hạ, ngươi thật sự cho rằng mình có thể vô địch thiên hạ hay sao? Muốn đối địch với người trong thiên hạ hay sao? Không biết tự lượng sức mình! - Đối địch với người trong thiên hạ?
Lý Thất Dạ cười nhạt, không chỉ nhìn Lục Bào Thiên Khách, mà còn nhìn tất cả mọi người đang có mặt ở đây, nói:
- Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ quan tâm tới người trong thiên hạ hay sao? Giống như trong mắt của ngươi, một trăm bình dân bách tính cùng trăm vạn bình dân bách tính, có gì khác nhau hay sao? Trong mắt ta, các ngươi cũng vậy, người trong thiên hạ chẳng qua cũng chỉ là sâu kiến mà thôi! Chỉ cần ta muốn thì thiên địa này sẽ tan thành tro bụi!
Câu nói này bá đạo vô song, khiến tất cả mọi người hít thở không thông, có người căm tức nhìn Lý Thất Dạ, nhưng cũng có người rít lạnh một hơi.
Nhất là trí giả, bọn họ không cho rằng Lý Thất Dạ cuồng vọng vô tri.
- Có lẽ, hắn mới thật sự là khủng bố.
Có lão tổ đại giáo hít lạnh, nói chậm:
- Như Đoạn Ngọc Chân Đế, như Mộc Kiếm Chân Đế, bọn họ còn để người ta biết bọn họ có bao nhiêu nội tình, có bao nhiêu thực lực. Thế nhưng đệ nhất hung nhân lại vĩnh viễn không để ngươi biết độ cao của hắn cao như thế nào, hoặc là, chúng ta vĩnh viễn không thể nào với tới độ cao của hắn.
Nói tới đây, vị lão tổ này không khỏi run rẩy.
- Thứ không biết sống chết!
Lục Bào Thiên Khách giận quá hóa cười. Mặc dù hắn rất vui lòng nhìn thấy Lý Thất Dạ trở thành kẻ thù chung của người trong thiên hạ, thế nhưng làm Chân Thần bất hủ uy danh hiển hách, bị xem thường như thế ngay trước mặt người trong thiên hạ, mặt mũi của hắn không dễ chịu, hết sức tức giận.
Lục Bào Thiên Khách quát lạnh:
- Cuồng vọng vô tri, Khách Minh chúng ta là người đầu tiên thề bất lưỡng lập với ngươi, muốn trừ hại cho Đế Thống Giới, trả lại bầu trời trong sáng cho Đế Thống Giới...
Lục Bào Thiên Khách nói như vậy, một vài tu sĩ cường giả sắp cười ra tiếng, nhưng đau khổ nhịn lại, không dám cười ra tiếng.
Mới vừa rồi Lục Bào Thiên Khách còn bắt bình dân bách tính huyết tế, hành động của hắn khiến không ít người giận sôi, cho dù không phải là ác ma thì cũng không kém là bao.
Bây giờ hắn đột nhiên lật người, tự nhận mình là người trừ ma vệ đạo, tự nhận mình là chính đạo, hơn nữa còn muốn trừ hại giúp Đế Thống Giới, trả lại bầu trời trong sáng cho Đế Thống Giới...
Câu nói này buồn cười như thế, châm chọc như thế, rất giống đồ tể che chở thịt cá vậy.
- Ngươi nói không mắc ói, thì ta nghe cũng mắc ói.
Lý Thất Dạ phất tay, cắt ngang Lục Bào Thiên khách, nói:
- Ngậm miệng lại, đừng có ở chỗ này buồn nôn người ta.
Lúc này, không ít người nhìn Lục Bào Thiên Khách. Mặc dù có không ít người không ưa Lý Thất Dạ, bị Lý Thất Dạ xem thường, trong lòng của bọn họ rất tức giận, thế nhưng thái độ của Lục Bào Thiên Khách cũng khiến người ta mắc ói, khiến người ta không dám gật bừa.
Nếu như Lục Bào Thiên Khách là nhân sĩ chính đạo, như vậy những người còn lại chính là thánh nhân.
- Ngươi...
Lục Bào Thiên Khách bị Lý Thất Dạ nói làm tức giận nói không ra lời, giận dữ run người. Đổi lại là người khác thì hắn đã xông lên tát vỡ mồm, đã giẫm chết từ lâu rồi. Thế nhưng Lý Thất Dạ lại mạnh hơn hắn vô số lần. - Khách Minh gì chứ, một đám rác rưởi mà thôi, cũng thế, ta sẽ tiêu diệt các ngươi.
Lý Thất Dạ nói hời hợt.
Cứ như thể hắn vừa phất tay thì có thể tiêu diệt Khách Minh uy danh hiển hách.
- Khẩu khí thật lớn, thiên hạ hôm nay vậy mà lại có người dám khoác lác đòi tiêu diệt Khách Minh ta.
Ngay khi Lục Bào Thiên Khách giận dữ nói không ra lời thì có tiếng gầm thét vang lên.
"Đùng..."
Trong nháy mắt, chỉ thấy bên trong Minh Lạc thành bùng lên bốn cỗ khí tức bất hủ, chỉ thấy bốn ông lão vút lên tận trời, đạp không đi tới.
Trong nháy mắt, khí tức Chân Thần bất hủ càn quét bát hoang, giống như bốn con hồng hoang cự thú thức tỉnh, nhất là khi bọn họ tới từ bốn phía, chỉ nghe một tiếng "phanh", nháy mắt trấn áp bốn phía, mỗi bước chân của bọn họ đều như giẫm mạnh trong lòng mọi người.
Trong tiếng "phanh" này, rất nhiều người run rẩy, dưới sự trấn áp của sức mạnh bất hủ, không ít người cảm thấy hít thở không thông, không sao thở nổi.
Bốn ông lão này đạp không đi tới, khí thế mênh mông như biển, xâm lấn vạn vực, lúc bọn họ nhìn quanh, rất có khí thế bễ nghễ thiên hạ.
Bốn ông lão này ngoại hình khác nhau, có người râu trắng mênh mang, có người đầu mọc kim giác...
- Bạch Nhiêm Thiên Khách, Kim Giác Thiên Khách...
Nhìn thấy bốn ông lão này, có người giật mình thốt lên.
Bốn ông lão cùng nhau giá lâm, lại thêm Lục Bào Thiên Khách, Ngũ Đại Thiên Khách của Khách Minh đều có mặt, có thể nói là thanh thế to lớn.
Dù sao thì Ngũ Đại Thiên Khách đều là phó minh chủ của Khách Minh, bọn họ xuất thân từ những đạo thống khác nhau, ngày thường trấn áp một phương, rất ít khi đồng thời xuất hiện, rất ít khi đồng thời tụ tập.
Lúc này Ngũ Đại Thiên Khách đồng thời xuất hiện bên trong Minh Lạc thành, thật khiến người ta rung động biết mấy, điều này đại biểu cho ý chí mạnh mẽ của Khách Minh, cũng đại biểu cho thái độ kiên định của Khách Minh.
Ngũ Đại Thiên Khách giá lâm, rất hiển nhiên, điều này có nghĩa ngoại trừ Hươu Khách Ông ra thì Chân Thần bất hủ mạnh mẽ nhất của Khách Minh đều có mặt ở nơi này.