Một vị Chân Thần bất hủ khó lường đắn đo nói rằng:
- Nếu xét theo lẽ thường thì Hươu Khách Ông chỉ kém Cổ Nhất Phi một chút, lại thêm Mộc Kiếm Chân Đế cùng Tứ Đại Bảo Vương, sợ rằng ngay cả Cổ Nhất Phi cũng không đỡ nổi. Theo lẽ thường thì chỉ có Bách Nhật đạo nhân đã trở thành trường tồn bất hủ thì mới có thể thắng.
-...Thế nhưng mọi người đều biết đệ nhất hung nhân rất yêu tà, mọi người cũng đã tận mắt nhìn thấy điều này, không thể dùng lẽ thường để suy tính hắn. Bởi thế cho nên chuyện này tràn ngập biến số, có trời mới biết ai có thể thắng, làm không khéo, đại chiêu của đệ nhất hung nhân vừa ra thì tất cả mọi thứ đều tan thành tro bụi. Mọi người không ai biết cực hạn của đệ nhất hung nhân như thế nào, không ai đoán được một phút sau đó đệ nhất hung nhân có thể tung ra đại chiêu hủy thiên diệt địa nào. Nói tới đây, hắn không khỏi cười khổ.
- Bất luận ai thắng ai thua thì đây cũng là một hồi thịnh yến, là một trận đại chiến tuyệt thế, rất đáng xem, bỏ lỡ trận đại chiến tuyệt thế này thì sẽ tiếc nuối khôn nguôi. Dù sao, tồn tại như Hươu Khách Ông, như Mộc Kiếm Chân Đế liên thủ kháng địch, là chuyện vạn năm hiếm thấy.
Có cường giả thì thào.
Nghe vậy, không ít người tán thành. Cường giả như Hươu Khách Ông sẽ không dễ dàng liên thủ kháng địch, trên thực tế bọn họ vốn không cần liên thủ kháng địch, dù sao thì bọn họ cũng đủ mạnh rồi, đương kim Đế Thống Giới, không nhiều người có tư cách trở thành đối thủ của bọn họ, người đáng để bọn họ liên thủ với nhau càng rải rác không nhiều.
Lúc này, Mộc Kiếm Chân Đế, Hươu Khách Ông, Tứ Đại Bảo Vương đều lạnh mắt, lóe lên sáng cơ. Rất hiển nhiên, bọn họ muốn dồn Lý Thất Dạ vào chỗ chết, nếu như hôm nay không giết Lý Thất Dạ thì ngày sau Lý Thất Dạ sẽ trở thành họa lớn trong lòng bọn họ.
Đến khi đó, chỉ cần Lý Thất Dạ còn sống thì nửa đời sau bọn họ sẽ ăn ngủ không ngon, Lý Thất Dạ sẽ trở thành bóng ma đè đầu bọn họ suốt cả cuộc đời.
- Nếu đã như vậy, vậy thì chúng ta sẽ lãnh giáo tuyệt thế thuật của ngươi.
Hươu Khách Ông phóng ra một bước, lạnh lùng nói.
Rất hiển nhiên, khi Hươu Khách Ông nói ra câu nói này thì đã tuyên cáo ba người bọn họ liên thủ quyết đấu Lý Thất Dạ, bọn họ sẽ cùng nhau lên trận, sẽ không đơn đả độc đấu với Lý Thất Dạ.
Đương nhiên, trong thời điểm mấu chốt này, ba người Mộc Kiếm Chân Đế sẽ không đơn đả độc đấu với Lý Thất Dạ. Đơn đả độc đấu bọn họ hoàn toàn không có ưu thế, bọn họ không hề có tự tin. - Tính thêm lão hủ! Lão hủ muốn báo thù cho tử tôn đã chết!
Hươu Khách Ông vừa dứt lời thì một tiếng nói rét buốc vang lên, chỉ nghe một tiếng "phanh", có một người bước đến, nháy mắt vượt qua vạn vực, một bước đạp nát không gian, từ tinh không xa xôi đi tới bầu trời bên ngoài Minh Lạc thành.
Vừa nghe tiếng nói rét buốc này, mọi người vội vàng ngước đầu nhìn qua.
Lúc này, mọi người chỉ thấy một ông lão đứng trên bầu trời, ông lão này dáng người thấp bé, thấp bé hơn tu sĩ bình thường một phần ba, thứ hắn mặc trên người không phải là quần áo, mà là lá cây, những mảnh lá nhỏ dệt thành quần áo, mặc lên người, thoạt nhìn hết sức tùy tiện, nhất là tóc trên đầu hắn rối bời như tổ chim, khiến hắn thoạt nhìn như dã nhân. - Hắn là ai?
Sau khi nhìn thấy ông lão này, rất nhiều người không nhận ra lai lịch của hắn, cũng không biết hắn là thần thánh phương nào.
- Quan Thụ Giả...
Rừng càng già càng cay, có lão tổ đại giáo nhìn nhiều mấy lần, lập tức nhận ra lai lịch của ông lão này.
- Người trông cây? Là thần thánh phương nào?
Trên thực tế, khi nghe xưng hào "Quan Thụ Giả", vẫn có rất nhiều tu sĩ cường giả không hiểu, vẫn không biết người này là ai.
- Lão tổ cổ lão nhất cường đại nhất của Văn Trúc đạo thống.
Lão tổ nói:
- Nếu như Văn Trúc Kim Thạch Thụ là thủ hộ thần thụ của Văn Trúc đạo thống thì Quan Thụ Giả chính là thủ hộ thần của Văn Trúc đạo thống, đồng thời cũng là người trông coi Văn Trúc Kim Thạch Thụ, hắn là người duy nhất ở Văn Trúc đạo thống có thể trao đổi với Văn Trúc Kim Thạch Thụ...
-... Cũng là người duy nhất có thể liên hợp được sức mạnh của Văn Trúc Kim Thạch Thụ, khi hắn với Văn Trúc Kim Thạch Thụ liên hợp với nhau thì có thể đạt tới tình trạng khủng bố. Trước đây rất lâu, Văn Trúc đạo thống từng tuôn ra lời đồn nói rằng khi Quan Thụ Giả cùng Văn Trúc Kim Thạch Thụ liên hợp thì có thể chống lại Cổ Nhất Phi. Mặc dù Cổ Nhất Phi không tìm bọn họ tính sổ, thế nhưng bọn họ dám tuôn ra lời đồn này thì cũng có nghĩa bọn họ có thực lực này. Nói tới đây, vị lão tổ này không khỏi nhìn Quan Thụ Giả thêm mấy lần.
- Quan Thụ đạo hữu trợ trận, không còn gì tốt hơn.
Tứ Đại Bảo Vương nhìn thấy Quan Thụ Giả đến, không khỏi vui mừng.
- Bốn người chúng ta liên thủ, há sợ ai chứ.
Lúc này Hươu Khách Ông gật đầu, thái độ trịnh trọng.
- So nhiều người sao?
Lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên, tiếng nói của người này thanh thúy, thế nhưng giọng điệu lại hết sức bá đạo, có khí thế bễ nghễ thiên hạ.
Lời vừa dứt, một nữ tử từ trên trời giáng xuống. Nữ tử này đứng đó, bễ nghễ bát phương, quét ngang vạn vực, trên người tràn ngập khí tức bá đạo, thế nhưng lại không chút tổn hại vẻ đẹp của nàng.
Khi nhìn thấy nữ tử này, người ta không khỏi ngưỡng mộ, mọi người không khỏi giật mình kêu lên.
- Đoạn Ngọc Chân Đế...
Nhìn thấy nữ tử từ trên trời giáng xuống, có người giật mình kêu lên.
- Đoạn Ngọc Chân Đế, Chân Đế trẻ tuổi nhất cường đại nhất đương kim Đế Thống Giới.
Khi nữ tử này từ trên trời giáng xuống thì tiếng kêu giật mình vang lên liên tục.
Nhất thời, mọi người đều nhìn nữ tử này, rất nhiều người tỏ vẻ ngưỡng mộ, nhất là nam tu sĩ trẻ tuổi khi nhìn thấy nữ tử nguyệt y xanh ngọc thướt tha này thì mặt mày như say như mê, hồi lâu không thể dời mắt.
Nhìn thấy nữ tử này, không ít tu sĩ trẻ tuổi tự ti mặc cảm, ngay cả can đảm ngước nhìn cũng không có, chỉ dám dùng cạnh mắt lén lút nhìn nữ tử này.
- Đoạn Ngọc Chân Đế, đóa hoa tươi xinh đẹp nhất Đế Thống Giới, nữ hoàng của Đế Thống Giới.
Nhìn thấy nữ tử tuyệt thế này, không ít người mặt mày như say như mê, lẩm bẩm một mình.
- Đoạn Ngọc Chân Đế tới, Lý gia cũng nên đến rồi. Tuyệt thế thịnh yến như
vậy, Lý gia sao lại bỏ qua chứ?
Nhìn nử tử tuyệt thế trước mắt, ngay cả lão tổ đại giáo cũng thán phục một câu.