Lý Thất Dạ nhìn Ngô Kha bị đóng đinh dưới đất, cười nói:
- Ngươi thua, đáng tiếc, vậy xem ra ngươi không có duyên phận với Tẩy Tội kiếm.
Ngô Kha sợ teo tim hét to:
- Ngươi... ngươi... ngươi không thể giết ta! Ta... ta... ta là thành viên của Thần Thú Thiên Nhung quân, nếu ngươi giết ta thì Thần Thú Thiên Nhung quân sẽ tìm ngươi báo thù! Tử Long Nữ Đế sẽ không tha cho ngươi!
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
- Ngươi nói với ta vô dụng, ngươi nên nói với Tẩy Tội kiếm. Nếu Tẩy Tội kiếm cho rằng trong lòng ngươi không có ác niệm thì nó sẽ tha ngươi.
Ngô Kha sợ đến hồn vía lên mây đã mất lý trí, hét rầm lên:
- Ngươi... ngươi... ngươi mau lấy thanh kiếm này xuống!
Mọi người nín thở nhìn cảnh tượng trước mắt, nhìn Tẩy Tội kiếm đóng đinh Ngô Kha. Bọn họ hiểu đây là thanh thần kiếm tuyệt thế vô song, vũ khí của Thủy Tổ, khiến người thèm nhỏ dãi.
Thử nghĩ đệ tử bình thường crúa Tẩy Tội viện như Lý Thất Dạ, hắn không cần khống chế Tẩy Tội kiếm, tự nó có thể phát huy lực lượng cường đại không gì sánh bằng, chém giết Đăng Thiên Chân Thần mạnh như nhóm Ngô Kha. Ngẫm lại nếu Lý Thất Dạ có thực lực phát huy uy lực thật sự của thanh kiếm này thì còn đáng sợ đến cỡ nào.
Mọi người cho rằng Ngô Kha chết chắc, bỗng một thanh âm trầm ổn vang lên:
- Lực lượng thật mạnh.
Một học sinh cực mạnh bị Tẩy Tội kiếm bộc phát ra lực lượng hấp dẫn đạp không đến.
Chưa gặp người đã nghe tiếng trước, người đó chưa đến thanh thế đã ập tới, hơi thở Chân Đế như cuồng triều trùng kích thiên địa, tẩy rửa sơn hà.
Trong khoảnh khắc nhiều người cảm nhận hơi thở Chân Đế như sóng dữ đập vào ngực mình, cảm giác như sắp bị đánh bay, nghẹt thở.
Khi nhiều học sinh bàng quan bỗng chốc nín thở, một bóng người từ trên trời giáng xuống. Khi người đó giá lâm đạo văn tràn ngập, giống như hóa thành biển đạo.
Đây là một Chân Đế, một Chân Đế rất trẻ. Lúc gã giá lâm các pháp tắc Chân Đế từ trên trời giáng xuống tựa thác đổ, cực kỳ đồ sộ.
Chưa thấy rõ người đến trong lòng các học sinh đã rung động:
- Chân Đế!
Hơi thở Chân Đế khiến người muốn bái lạy.
Mọi người nhìn kỹ thấy một thanh niên đứng đó, trông rất trẻ, mắt khép mở cảm giác như đại đạo dài dặc, lúc này ngươi sẽ không cảm giác gã trẻ tuổi.
Thanh niên không phải thân xác thịt, người tỏa ánh sáng, cơ thể bằng đá bóng loáng tựa bảo ngọc đá cứng, không chỉ siêu cứng còn bóng loáng như lưu ly.
Trên thân thể bóng loáng cứng rắn khắc các phù văn, phù văn như khắc đá, dường như khi gã sinh ra đã được trời khắc lên.
Nhìn Chân Đế trẻ tuổi đó có người giật mình kêu lên:
- Khắc Thạch Chân Đế! Khắc Thạch Chân Đế cũng đến!
Học sinh tin tức nhanh nhạy nói:
- Nghe nói Kim Mãng Chân Đế còn đến thì Khắc Thạch Chân Đế tới có gì lạ.
Học sinh lớn lên ở Quang Minh Thánh Viện khi thấy Khắc Thạch Chân Đế thì kiêu hãnh nói:
- Khắc Thạch Chân Đế tuy không bằng Thánh Sương Nữ Đế nhưng cũng làn iềm kiêu hãnh giới trẻ Quang Minh Thánh Viện chúng ta, là thiên tài lợi hại.
Tất cả học sinh nhìn Khắc Thạch Chân Đế, hơi thở Chân Đế của gã không trấn áp ai nhưng vẫn làm nhiều học sinh ngước đầu nhìn. Có người khó đứng vững, chỉ có thể lạy dài.
Khắc Thạch Chân Đế, học sinh cúa Thánh Đà Tây Bộ, còn trẻ đã thành Chân Đế. Quan trọng nhất nằm ở Khắc Thạch Chân Đế là học sinh lớn lên trong Quang Minh Thánh Viện, giống như Thánh Sương Chân Đế, cho đến nay khiến học sinh bản xứ của Quang Minh Thánh Viện lấy làm tự hào.
Toàn thân Khắc Thạch Chân Đế như đá hao cương vì gã xuất thân từ Thông Thiên Thạch tộc. Người Thông Thiên Thạch tộc lúc mới sinh ra một nửa là xác thịt một nửa là thân thể đá.
Nếu Thông Thiên Thạch tộc tu luyện đại đạo thì tu luyện ngày càng mạnh chỉ có hai con đường để đi, hoặc tu luyện cơ thể mình thành xác thịt hoàn chỉnh, hoặc tu luyện thành đá hoa cương giống Khắc Thạch Chân Đế.
Nghe đồn lúc Khắc Thạch Chân Đế sinh ra trong người có cổ văn khắc đá, với Thông Thiên Thạch tộc là dấu hiệu đại cát, là Thủy Tổ ban ơn cho Thông Thiên Thạch tộc bọn họ. Bởi vậy Khắc Thạch Chân Đế mới sinh ra đã được Thánh Đà Tây Bộ thu làm đệ tử, gã không phụ thiên phú tuyệt thế của mình, còn trẻ đã tu đạo chứng đế, hôm nay gã là một vị Chân Đế Nhị Cung.
Khắc Thạch Chân Đế cũng đến Thánh sơn, khi gã vào vườn thánh quả liền bị lực lượng quang minh bàng bạc hấp dẫn liền chạy đến đây.
Khắc Thạch Chân Đế đáp xuống đất liền nhìn Tẩy Tội kiếm, rất ngạc nhiên:
- Tẩy Tội kiếm!
Khắc Thạch Chân Đế là người lớn lên trong Quang Minh Thánh Viện đương nhiên biết Tẩy Tội kiếm, gã biết lai lịch của Tẩy Tội kiếm, vì vậy gã ngước đầu quét mắt qua.
Khắc Thạch Chân Đế nhìn Đỗ Văn Nhụy, vì trong mắt gã tất cả học sinh Tẩy Tội viện, bao gồm Lý Thất Dạ chỉ là tư chất bình thường. Người duy nhất có thể mang Tẩy Tội kiếm đến là viện trưởng Tẩy Tội viện, Đỗ Văn Nhụy.
Làm Chân Đế nhưng Khắc Thạch Chân Đế không mất lễ độ, mặc kệ Tẩy Tội viện nhỏ bé, Đỗ Văn Nhụy đạo hạnh thế nào thì là người ngang hàng với viện trưởng Thánh Đà Tây Bộ, nên làm học sinh, Khắc Thạch Chân Đế lễ phép chào: - Đỗ viện trưởng.
Đỗ Văn Nhụy cười lắc đầu chỉ vào Lý Thất Dạ:
- Đừng nhìn ta, đây không phải kiếm của ta, là kiếm của học sinh chúng ta.
Khắc Thạch Chân Đế nhìn Lý Thất Dạ, kinh ngạc nói:
- Nếu đúng thật thì... kỳ.
Khắc Thạch Chân Đế biết không phải ai cũng có thể cầm lên Tẩy Tội kiếm, năm đó chỉ một mình Thánh Sương Chân Đế cầm Tẩy Tội kiếm được nhưng sau đó thả lại chỗ cũ. Bây giờ Tẩy Tội kiếm nhận một học sinh vô danh bình phàm đúng là chuyện bí ẩn.
Thấy Khắc Thạch Chân Đế thì Ngô Kha mừng rỡ như trông thấy hy vọng, hét to:
- Bệ hạ mau cứu ta!
Khắc Thạch Chân Đế nhìn Ngô Kha, gã không có ấn tượng với Ngô Kha. Mặc dù Ngô Kha là Đăng Thiên Chân Thần, nhưng Khắc Thạch Chân Đế là Chân Đế đã thấy rất nhiều Chân Thần, không nhớ được Ngô Kha.
Ngô Kha vội la lên:
- Bệ hạ, tiểu nhân là Ngô Kha của Thần Thú Thiên Nhung quân! Lần trước đại yến của Nữ Đế là tiểu nhân đi theo làm tùy tùng cống hiến sức lực cho bệ hạ!
Nghe Ngô Kha nhắc Khắc Thạch Chân Đế có chút ấn tượng:
- À, thì ra là Ngô huynh đệ.
Ngô Kha vì sống sót nên cầu cứu Khắc Thạch Chân Đế, tôn nghiêm gì đó không quan trọng:
- Xin bệ hạ đại phát từ bi cứu giúp tiểu nhân!
Khắc Thạch Chân Đế con ngươi co rút nhìn Lý Thất Dạ, chắp tay hướng hắn:
- Vị học đệ này, oan gia nên gỡ không nên kết, đừng dồn người vào chỗ chết.