Thiên Hùng quan tụ tập thương phẩm bốn bể từ Tiên Thống Giới, từng có người bảo nếu thứ ngươi cần mà không mua được trong Thiên Hùng quan thì đến chỗ khác càng không thể mua.
Nên nhiều cường giả tu sĩ có thực lực sẽ đến Thiên Hùng quan buôn bán, hoặc tìm thứ mình cần.
Cửa hàng Kiêu Hoành là một trong những cửa hàng lớn nhất Thiên Hùng quan, nhất Tiên Thống Giới.
Trong Thiên Hùng quan trừ các cửa hàng lớn ra phố lớn ngõ nhỏ có nhiều tiệm nhỏ, khách ra vào không ngớt. Có bán hàng rong tại chỗ, bày quán ven đường, gặp người liền rao. - Bát sơ máu rồng mới nhất đây, mau đến xem đi, tuyệt đối là thứ tốt!
- Bảo Lưu Ngõ của quý trong nhà, bán phá giá đây!
- Nhìn xem, Bát Bảo Hoàn tự tay dược thánh luyện, chỉ có một bình, một bình duy nhất, ai mua giá cao thì được!
Phố lớn ngõ nhỏ có thể nghe thấy tiếng người bán hàng rao hàng, rất là náo nhiệt.
Nhiều cường giả tu sĩ muốn đào đồ tốt, hoặc tiểu tu sĩ hầu bao ít ỏi thường lưu luyến ở các quán hàng rong, mong bỏ ít tiền mà mua được thứ tốt nhất.
Đương nhiên phố lớn ngõ nhỏ hỗn tạp, có nhiều chuyện gian lận lừa gạt.
Trừ mấy người buôn bán nhỏ còn có một số tu sĩ muốn bán đồ của mình, họ tìm đại một chỗ bày hàng, ghi rõ giá cả, có khi lấy vật đổi vật. Tu sĩ như vậy có rất nhiều trên các con phố.
Lý Thất Dạ đi trong phố lớn ngõ nhỏ, nhìn những người bán hàng rong rao hàng, những tu sĩ yên lặng bày báu vật hoặc tài liệu muốn bán, hắn cười cười.
Loại cảm giác này quá quen thuộc, bao nhiêu năm tháng qua đôi khi Lý Thất Dạ rảnh rỗi thích nhất là đến nơi như vậy đào bảo bối.
Nhưng lần này Lý Thất Dạ đến không phải vì đào bảo bối, hắn tới bán đồ.
Lý Thất Dạ đến một chỗ rẻ đường lớn không bắt mắt, ngồi xuống, móc một hộp gỗ ra khỏi ngực đặt trước mặt, sau đó dựa vào chân tường nhắm mắt như đang ngủ. Lý Thất Dạ không rao hàng, không yết giá.
Đường cái rất náo nhiệt, phồn hoa, Lý Thất Dạ ngồi trong góc nhỏ có vẻ hiu quạnh, hình thành đối lập rõ rệt, như tìm yên tĩnh trong ồn ào, mắt lạnh nhìn phồn hoa mây khói.
Đây là một mục đích của Lý Thất Dạ khi đến Thiên Hùng quan, hắn tới bán đồ, đồ của hắn chỉ bán cho một người, hắn đang đợi.
Lý Thất Dạ đặt hộp gỗ ở đó, khắp nơi trong Thiên Hùng quan cũng có bán đồ giống như hắn, không khiến bao nhiêu người chú ý.
Đương nhiên phố lớn ngõ nhỏ ngựa xe như nước, người đến người đi, dòng người lớn như vậy luôn có một, hai người hứng thú với đồ của Lý Thất Dạ.
Trông khi Lý Thất Dạ dựa vào chân tường nhắm mắt, có một, hai người đi tới bắt chuyện.
- Huynh đệ bán cái gì vậy?
Lý Thất Dạ không mở mắt ra, tùy ý nói:
- Bảo bối vô giá.
Người mua nghe vậy liền nổi hứng thú:
- Bảo bối vô giá?
Họ nhìn hộp ngỗ trước mặt Lý Thất Dạ, không nhìn ra đó là bảo bối vô giá gì, không giống như đồ quý giá.
Người mua hứng thú hỏi:
- Mở ra xem coi là bảo bối vô giá gì?
Lý Thất Dạ lười biếng nói, vẫn không mở mắt:
- Ngươi mua không nổi.
Thái độ của Lý Thất Dạ làm người mua khó chịu, nét mặt sa sầm nói:
- Lớn lối vậy? Bổn tọa muốn xem ngươi có báu vật gì mà bổn tọa không mua nổi.
Người mua có thân phận cao, gã chỉ tò mò nên tới hỏi một câu, không ngờ bị Lý Thất Dạ chọc giận.
Lý Thất Dạ phớt lờ gã, vẫn ngồi nhắm mắt như đang ngủ.
Thấy Lý Thất Dạ phớt lờ mình, khách mua hừ lạnh xám xịt rời đi:
- Hừ! Tự nâng giá, chẳng qua là một cái hộp nát!
Gã còn biết làm gì hơn? Trong Thiên Hùng quan tự do mua bán, không thể ép mua ép bán. Dù hộp gỗ của Lý Thất Dạ không đáng một đồng, hắn không chịu bán cho ngươi thì ngươi cũng không làm gì được.
Đang giữa ban ngày, trong Thiên Hùng quan không ai dám đi cướp đồ của người ta.
Người mua đành rời đi.
Từng có mấy người đến hỏi chuyện, có hứng thú với thứ trong hộp gỗ của Lý Thất Dạ. Một vài người là đại nhân vật, đôi mắt sắc bén, bọn họ lờ mờ phát hiện hộp gỗ này không đơn giản. Họ tiến lên đáp lời muốn nhìn thứ trong hộp gỗ của Lý Thất Dạ.
Nhưng Lý Thất Dạ hờ hững với mấy người mua, lười mở hộp ra cho họ xem. Một số người mua rất khó chịu nhưng đành rời đi.
Có thể tưởng tượng nếu chỗ này không phải là Thiên Hùng quan, bằng vài thái độ của Lý Thất Dạ sợ là có người không nhịn được đánh hắn một trận rồi, vì bộ dạng đó của hắn rất đáng đánh.
Lý Thất Dạ không cần, hắn muốn chờ người không phải loại người qua đường kiểu này, hắn chờ một người, chờ người đó tới cửa.
Tựa như câu cá, phải kiên nhẫn chờ đợi, Lý Thất Dạ tin người hắn chờ không lâu sau sẽ xuất hiện.
Trong lúc Lý Thất Dạ dựa vào chân tường nhắm mắt, bên tai có thanh âm trong trẻo vang lên:
- Ô, lại là ngươi à.
Lý Thất Dạ từ từ mở mắt ra, một thiếu nữ đứng trước mặt hắn.
Thiếu nữ này là Bạch Kim Ninh từng gặp Lý Thất Dạ trên Thiên Tiệm. Hôm nay Bạch Kim Ninh không mặc áo giáp, nàng mặc áo ngắn gọn gàng, chính chắn.
Lý Thất Dạ chỉ liếc nàng một cái rồi lại nhắm mắt.
- Đại tài tử của chúng ta ở đây bán cái gì vậy?
Bạch Kim Ninh không ngờ sẽ gặp tên khốn Lý Thất Dạ tại đây, nàng nhớ lúc ở trên Thiên Tiệm bị hắn đùa giỡn.
Hôm nay Bạch Kim Ninh không có nhiệm vụ, đúng dịp nghỉ ngơi nên mặc áo sát người đi ra ngoài. Bạch Kim Ninh vốn định đi dạo trong thành, không ngờ vừa ra cửa đã đụng phải Lý Thất Dạ, gặp hắn tại đây đối với nàng đúng câu oan gia ngõ hẹp.
Bạch Kim Ninh không phải muốn tìm Lý Thất Dạ báo thù, nàng và hắn không có thù hận sâu gì, chẳng qua bị hắn chọc ghẹo trên Thiên Tiệm. Hơn nữa quân đoàn Thiên Tiệm không cho phép báo thù riêng.
Nhưng thấy Lý Thất Dạ làm Bạch Kim Ninh tức giận, nàng muốn quấy rối hắn.
Lý Thất Dạ nhắm mắt không thèm nhìn Bạch Kim Ninh, lười biếng nói:
- Bảo bối vô giá.
Bạch Kim Ninh đánh giá hộp gỗ trước mặt Lý Thất Dạ, nàng không nhìn ra cái hộp này có gì giống như bảo bối vô giá, nàng không tin hắn có thứ đó.
- Bảo bối vô giá? Ngươi thật sự có bảo bối vô giá?
Lý Thất Dạ trả lời dứt khoát:
- Có.
Bạch Kim Ninh liếc Lý Thất Dạ:
- Mở ra coi thử, để ta xem bảo bối vô giá của ngươi có hình dạng gì.
Bạch Kim Ninh không tin cái tên mặt dày này có được bảo bối vô giá gì.
Lý Thất Dạ lười biếng nói:
- Xem cũng như không, dù sao nàng mua không nổi, xem cũng vậy thôi.
Bạch Kim Ninh bị Lý Thất Dạ chọc tức xì khói:
- Ngươi...!
Bạch Kim Ninh cảm thấy mình thật sự không hợp với cái tên cuồng tự kỷ này, vừa thấy mặt là nàng bị hắn chọc tức lửa giận bừng bừng.