Đế Bá (Dịch Edit)

Chương 4300 - Trấn Phong Thương Thiên Quyền

Một ánh mắt nhìn sang xuyên qua thiên địa, có thể hìn chết Chân Đế, đôi mắt ấy phun ra ngọn lửa nháy mắt cắt linh hồn người. Ánh mắt kia cực kỳ khủng bố, một ánh mắt đủ sức giết một đống Chân Đế.

Tưởng tượng xem tồn tại như vậy thì kinh khủng cường đại biết bao, vạn cổ tới nay trong Tam Tiên giới hiếm ai mạnh hơn y, đếm hết trên mười đầu ngón tay.

Ánh mắt khủng bố đó nhìn sang, Lý Thất Dạ không dao động, hắn cười khẽ, nhẹ nhàng đứng yên. Ánh mắt có thể giết một đống Chân Đế bắn tới cũng không ảnh hưởng Lý Thất Dạ được.

Tưng!

Cổ cầm giữa hư không phát ra tiếng đàn rõ to.

Tưng tưng tưng!

Đàn cầm trút xuống như bão tố, như kim qua thiết mã, cực kỳ hung mãnh.

Đàn cầm chém tới, đinh một tiếng sóng âm trùng kích hóa thành vô thượng thiên trảm, nháy mắt chém vào thân hình kia.

Đinh!

Thiên trảm vô song chém đứt thiên địa, chặt hỗn độn, một nhát chém tất cả thành tro bụi, chư thần chúng đế chỉ có thể ngửa cổ chờ bị giết. Nhát chém này khiến người không thể đối kháng.

Đối diện nhát chém đối diện kia, bóng dáng trên Phượng Hoàng Lô hừ lạnh, tiếng hừ chấn vỡ thiên địa, băng diệt trời trăng. Y xòe tay ra bóp âm dương, khống nhân quả, chuyển sinh tử nghênh đón nhát chém.

Bùm!

Vang tiếng nổ điếc tai, y một tay cứng rắn đỡ nhát chém, vì sao rơi lộp độp, vạn cổ yên tĩnh. Tất cả cường giả trong tiểu thiên thế giới kinh hoàng sợ hãi rợn tóc gáy.

Trong tiểu thiên thế giới không có cường giả nào trông thấy cảnh tượng đó, nhưng bọn họ vẫn sợ vỡ mật, bao người bị đè dưới đất không đứng lên nổi.

- Là vô địch nào đang quyết đấu?

Tưng!

Tiếng cầm lại vang lên, trong tiếng cầm dồn dập cổ cầm tuôn ra ánh sáng vô tận, rực rỡ lấp lánh. Ánh sáng vô cùng lấp lánh chiếu rọi cổ cầm càng rực rỡ tựa như thủy tinh.

Tưng!

Tiếng cầm cao vút, cổ cầm bắn lên vô số âm phù, các âm phù bay lên cao khoảnh khắc hình thành chương nhạc vô thượng.

Tưng tưng tưng!

Chương nhạc vô thượng đè xuống, bùm một tiếng chương nhạc che lấp thiên địa, trấn áp vạn cổ, như có bàn tay một trùm đè xuống, xóa sổ vạn đạo, nghiền nát thời gian.

Chương nhạc là vô địch, tuyên cổ vô thượng. Chương nhạc như vậy nghiền giết tới, mọi thứ đều bị nó nghiền thành tro.

Thân hình trên Phượng Hoàng Lô hừ lạnh, lắc người, dường như cả thế giới di chuyển theo. Y đạp một bước, giơ tay, mép tay như búa chém thẳng vào chương nhạc. Tay chém xuống kiến tuyên cổ, chứng hỗn độn, hết thảy như thiên địa sơ khai!

Bùm!

Vang tiếng nổ điếc tai, một tay và chương nhạc va chạm, thiên địa như vỡ tan. Một kích khiến các cường giả tu sĩ trong tiểu thiên thế giới sợ đến hồn vía lên mây, trong khoảnh khắc đám cường giả ngã ngồi dưới đất không thể nhúc nhích.

Thân hình cất bước đi ra, Lý Thất Dạ cũng hành động. Nhóm Đại Hắc Ngưu đứng sau lưng không biết hắn nhích người từ lúc nào, trong khoảnh khắc di chuyển, khi họ phản ứng lại Lý Thất Dạ đã thay thế đứng trên Phượng Hoàng Lô.

Đứng trên Phượng Hoàng Lô rồi Lý Thất Dạ vươn tay thò vào trong than củi lấy ra thứ vùi bên trong.

Bùm!

Vang tiếng nổ điếc tai lay động vạn cổ.

Khoảnh khắc Lý Thất Dạ thò tay vào than củi thì thân hình kia từ bỏ cổ cầm không tấn công nữa, chớp mắt y xuất hiện bên cạnh hắn. Tốc độ quá mau, như thể người đó và Lý Thất Dạ cùng đến nơi.

Người kia giơ tay chém xuống, một nhát thấy sống chết, diệt Chân Đế. Dù Chân Đế mạnh tới đâu cũng không đỡ nổi chưởng này, một chưởng có thể đập chết Chân Đế mạnh nhất, kinh diễm nhất, chưởng này khủng bố biết bao.

Lý Thất Dạ trầm giọng quát:

- Giết!!!

Đại đạo dâng lên, trong khoảnh khắc lực lượng chí cao vô thượng của Lý Thất Dạ bùng nổ. Lực lượng vô thượng đánh ra, thiên địa như hòa tan, Lý Thất Dạ bước ra một bước.

Giống như lúc trước Lý Thất Dạ đang ngủ, giây phút này hắn mới tỉnh, đây là lực lượng vô địch của hắn thức tỉnh.

Bùm!

Một đấm đánh nát thiên địa, trấn phong thương thiên quyền! Một cú đấm chém vạn cổ, phong trời, cú đấm vô địch, chí cao vô thượng!

Vừa ra tay đã Trấn Phong Thương Thiên Quyền, ai có thể tranh phong?

Đại Hắc Ngưu sợ hãi hét rầm lên, đứng không vững:

- Bà nội ơi!

Lý Thất Dạ hoàn toàn bộc phát ra vô địch thì khủng bố biết bào, một quyền phong ấn thương thiên, Đại Hắc Ngưu té cái bịch xuống đất.

Thánh Sương Chân Đế hoảng sợ hút ngụm khí lạnh, lạy sát đất. Một đấm như thế đánh xuống thì dù là tồn tại kinh diễm vô song cỡ nào cũng sẽ thành tro bụi, bị đánh thành huyết vụ.

Tất cả cường giả vào tiểu thiên thế giới sợ hãi hết hồn hết vía, bọn họ bị trấn phong dính chặt dưới đất không nhúc nhích được.

- Là ai!?

Bùm!

Vang tiếng nổ điếc tai, một cú đấm đánh ra mặc kệ ngươi là Thủy Tổ vô địch vạn cổ gì, trùm siêu khủng bố cỡ nào đều không thể tranh phong.

Thân hình cao to vạm vỡ bị đánh bay ra Phượng Hoàng Lô, ánh sáng trên người mờ tối.

Phụp!

Sừng lửa trên đỉnh đầu tắt ngấm.

Răng rắc!

Đôi sừng lửa đứt đoạn.

Người kia liếc Lý Thất Dạ một cái rồi nhảy vào hố sâu, trong khoảnh khắc rơi vào hắc ám mất hút.

Bùm!

Phượng Hoàng Lô theo sau rơi vào lỗ to, ánh sáng dập tắt trong hắc ám.

Chuyện càng quỷ dị xảy ra. Tất cả vật chết trong giáo trường nhảy người xuống lỗ to theo. Ngàn vạn vật chết thoáng chốc rơi vào hắc ám, rơi như mít rụng.

Nhìn ngàn vạn vật chết theo thân hình Phượng Hoàng Lô nhảy vào hố to, nhóm Thánh Sương Chân Đế trợn mắt há hốc mồm.

Một lúc lâu sau lực lượng chí cao vô thượng mới tán đi, gió nhẹ thổi, thế giới dần dần như sống lại, mọi người có thể thí thở.

Mới rồi họ không chỉ bị đè không thể nhúc nhích, dường như có bàn tay vô hình bóp chặt cổ họng nghẹt thở.

Sau khi lấy lại tinh thần các cường giả vào tiểu thiên thế giới không dám ở lại nữa, cuống cuồng rời đi:

- Trời ạ, trốn mau đi!

Bọn họ biết trong tiểu thiên thế giới có tồn tại càng mạnh, càng khủng bố hơn, sơ sẩy một cái là cho họ thành tro. Dù họ là Chân Đế vô song, vô địch nhưng không cách nào chống lại lực lượng chí cao vô thượng như vậy.

Đám cường giả mặt trắng bệch hoảng hốt trốn ra tiểu thiên thế giới:

- Có quỷ!

Giờ phút này đám cường giả tu sĩ đã hiểu tại sao mạnh như Hoàng Tôn Chân Đế bị hù sợ trốn ra khỏi thuyền quỷ.

Những thuyền quỷ dạt ra từ Bất Độ Hải vượt xa phạm vi sức mạnh của họ.

Trong thành lớn, cổ cầm lơ lửng trong hư không nhúc nhích một chút, tiếng cầm như nước chảy.

Bình Luận (0)
Comment