Lý Thất Dạ cười nói:
- Lần trước Bán Nguyệt Tiên xuất hiện từng gây ra gió tanh mưa máu, sau này chủ nhân của nó mang đi, từ nay biến mất. Không ngờ lần này nay mắn vớt được nó.
Tim Thu Dung Vãn Tuyết đập nhanh, báu vật dụ dỗ người nhưng cũng mang đến họa sát thân. Báu vật kinh thế nào cũng làm người ta thèm thuồng.
Thu Dung Vãn Tuyết hít sâu bình tĩnh cảm xúc, hỏi:
- Cái . . . Tiên Nguyệt Mi này là báu vật gì?
Lý Thất Dạ nhìn Thu Dung Vãn Tuyết run lập cập:
- Cái này phải xem chính nàng.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Đạo ngoại kỳ bảo này là thứ thời đại thần thoại lạc trong thế gian, nó đến trình độ nào quyết định ở bản thân nàng, tạo hóa của nàng. Miễn nàng cố gắng thì ngày nào đó Bán Nguyệt Tiên sẽ không thua gì tiên đế bảo khí, nàng sẽ được ích lợi lớn trong đó.
Mặc dù Thu Dung Vãn Tuyết đã chuẩn bị tâm lý, Lý Thất Dạ đã nói là báu vật kinh thế thì chắc chắn không tệ. Nhưng nghe nói tiên đế bảo khí làm Thu Dung Vãn Tuyết giật mình, tim đập nhanh.
Tiên đế bảo khí đối với Tuyết Ảnh quỷ tộc là thứ xa xôi không thể với tới. Thứ này ngay cả đại giáo cường quốc còn không có chứ nói gì tộc nhỏ như Tuyết Ảnh quỷ tộc? Tiên đế bảo khí, có thể nói là báu vật vô giá tuyệt thế.
Thu Dung Vãn Tuyết không dám nhận báu vật thế này:
- Cái này . . . Nó . . . Quá quý giá.
Một tiên đế bảo khí có thể khiến huynh đệ xích mích, làm sư đồ tàn sát nhau.
- Nhận đi.
Lý Thất Dạ cười thản nhiên nói:
- Số cá Dạ Dương đó tính phần của nàng.
Lý Thất Dạ còn tặng tiên đế bảo khí thật sự cho người chứ nói gì Bán Nguyệt Tiên?
Thu Dung Vãn Tuyết sững sờ tại chỗ, là loại người gì mới có thể hờ hững với một thứ đẳng cấp phệ kim trùng? Đừng nói Thu Dung Vãn Tuyết, dù là truyền nhân đế thống tiên môn, những thiên tài xuất thân khủng chưa chắc hờ hững với tiên đế bảo khí.
Đối với bất cứ ai, dù là thiên tài hay cường giả thế hệ trước đều chú trọng tiên đế bảo khí, xem nó là mạng sống. Lý Thất Dạ thì hờ hững, một báu vật kinh thế nói tặng liền tặng như thể đó là đồng nát.
Thu Dung Vãn Tuyết tỉnh táo lại, trái tim ấm áp, rất cảm động. Thu Dung Vãn Tuyết là tộc trưởng nên tính tình trầm ổn, cẩn thận giờ mũi cay cay. Thu Dung Vãn Tuyết rất muốn tựa vào vai Lý Thất Dạ khóc thút thít.
Lý Thất Dạ và Thu Dung Vãn Tuyết rời khỏi Quỷ Vận phái không được bao xa chợt có sương khói tụ lại trước mặt, một bóng người hiện ra chặn đường đi.
Nhìn người đột nhiên xuất hiện, Thu Dung Vãn Tuyết biến sắc mặt nói:
- Dạ Sát!
Thu Dung Vãn Tuyết thụt lùi một bước, nhìn Dạ Sát lộ mặt nàng liền biết tiêu rồi.
Dạ Sát nhìn Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết như xem dê con:
- Nghe nói các ngươi được một báu vật không tệ?
Thu Dung Vãn Tuyết hoảng loạn, Lý Thất Dạ thì rất bình tĩnh.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Tin tức của ngươi khá nhạy.
Dạ Sát mới quay về bến đò, gã định thử vận may tiếp, sau đó nghe tin nhóm Lý Thất Dạ được báu vật nên vội đuổi theo.
- Ha ha ha, xem ra báu vật có duyên với ta.
Dạ Sát cười âm hiểm:
- Ta ra giá ba con cá Dạ Dương mua báu vật trong tay các người.
Thu Dung Vãn Tuyết biến sắc mặt, đây mà mua gì, rõ ràng cướp đồ.
Lý Thất Dạ không dao động, mỉm cười hỏi:
- Nếu ta không bán thì sao?
Ánh mắt Dạ Sát lạnh lùng nói:
- Tiểu tử nhân tộc, có lẽ ngươi không biết tên của đại gia ta nhưng có một lời khuyên, biết điều thì bán đi, ít ra còn có ba con cá Dạ Dương, không thì chẳng bao lâu sau sẽ có người thấy các ngươi phơi thây hoang dã! - Ngươi nói đúng.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
- Chắc chắn có người phơi thây hoang dã, nhưng không phải chúng ta mà là ngươi.
- Thứ không biết sống chết, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
Ánh mắt Dạ Sát lạnh băng lộ ra sát khí, sắc mặt âm trầm nói:
- Vậy cũng tốt, ta đỡ mất ba con cá Dạ Dương, ba cá Dạ Dương không phải số lượng nhỏ.
- Vậy sao?
Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:
- Biết điều thì hãy giao hết báu vật ra đây, nếu không ta sẽ cắt từng miếng thịt trên người của ngươi!
Dạ Sát tức giận quát:
- Muốn chết!
Hôm nay có một tiểu bối nhân tộc dám nhục nhãc gã, sát ý dâng trào, mắt Dạ Sát bắn ra tia sáng tàn nhẫn.
Dạ Sát đang định hành động thì có tiếng tụng kinh vang lên.
- A di đà phật, ngã phật từ bi.
Một hòa thượng từ trên trời giáng xuống, nói:
- Hèn gì sát khí đặc như vậy. Dạ Sát thí chủ, bần tăng đến đây.
Dạ Sát vừa thấy hòa thượng này liền biến sắc mặt, sương mù bao quanh, gã trốn ngay.
Hòa thượng không đuổi theo, cười tủm tỉm cảnh cáo Dạ Sát chạy trốn:
- Dạ Sát thí chủ, trốn được hòa thượng nhưng không thoát khỏi chùa.
Dạ Sát vẫn không ngừng lại, gã chạy vắt giò lên cổ như thấy khắc tinh.
Một hòa thượng đầu trọc, đốt đỏ trên đầu đặc biệt rõ ràng, ngực treo một chuỗi hạt phạt vừa tròn vừa to, hai tay chắp vào nhau, dáng vẻ cười tủm tỉm làm người nhìn tưởng đâu là cao tăng đắc đạo.
Lý Thất Dạ nhìn hòa thượng trước mắt, cười lắc đầu, nói:
- Đại Trí thiền sư.
Đại Trí thiền sư nhìn Lý Thất Dạ, chắp tay cười niệm phật hiệu:
- A di đà phật, Lý thí chủ, chúng ta thật là có duyên, không ngờ ở U Cương xa xôi vẫn gặp nhau.
- Đừng!
Lý Thất Dạ xua tay nói:
- Ta không thích hòa thượng, ngươi vừa đến đã làm hỏng chuyện tốt của ta. Ta đang định làm thịt tiểu tử kia, ngươi đến hù hắn bỏ chạy mất.
Lý thí chủ không để bụng bị Lý Thất Dạ ghét bỏ, cười nói:
- Lý thí chủ muốn làm thịt hắn thì có gì khó? Tục ngữ nói trốn được hòa thượng nhưng không thoát khỏi miếu. Nếu Lý thí chủ thật sự không tha cho hắn thì trực tiếp xông vào Dạ Hành giáo là xong, san bằng nguyên Dạ Hành giáo, đồ diệt toàn Dạ Hành tộc!
Thu Dung Vãn Tuyết đứng bên cạnh Lý Thất Dạ nghe Đại Trí thiền sư nói, tim đập nhanh. Dạ Hành giáo là một đại giáo, hòa thượng này mở miệng đã đòi san bằng nguyên Dạ Hành giáo, quá kiêu ngạo.
Lý Thất Dạ liếc Đại Trí thiền sư:
- Ngươi đang xúi giục ta? Hòa thượng, đừng lấy ta làm thương sai đâu đánh đó, coi chừng ta phá sập miếu của ngươi, nhổ sạch lông ngươi.
- Thiện tai, thiện tai, Lý thí chủ lệ khí ngập trời, nên tịnh hóa đi.
Đại Trí thiền sư chắp hai tay vào nhau, bộ dáng cao tăng. Người không rành Đại Trí thiền sư thật sự tin gã là cao tăng.
Lý Thất Dạ nhún vai, híp mắt nhìn Đại Trí thiền sư:
- Nói vậy là hòa thượng nhà ngươi muốn độ hóa ta? Ta đang chờ một tôn thần đến độ hóa, hay ngươi thử xem?
Đại Trí thiền sư giật nảy mình, vội thụt lùi mấy bước, xua tay lia:
- Đùa, đùa thôi. Tiểu tăng chỉ là một hòa thượng nhóm lửa, đạo pháp mỏng làm gì có tư cách độ hóa thần linh như Lý thí chủ?
Lý Thất Dạ ung dung bình tĩnh nhìn Đại Trí thiền sư, thản nhiên nói:
- Biết là tốt. Nhớ kỹ, ngươi thiếu ta một nhân tình, ngươi đã hù chạy con mồi của ta.
Đại Trí thiền sư giật mình kêu lên:
- Cái này . . . Thôi để ta bắt Dạ Sát về cho Lý thí chủ.