Đế Bá (Dịch Edit)

Chương 872 - Thạch Hạo

Mọi người đều biết phương thuốc mệnh đan, thọ dược, thể cao, nhưng muốn luyện tốt lại rất khó khăn. Luyện dược cũng là tu hành, nắm giữ sức lửa, cách luyện đan, cách dưỡng lô toàn là bí mật truyền thừa của mỗi dược sư, sẽ không tùy tiện truyền ra ngoài.

Điều cuối cùng, muốn luyện dược tốt cần có lô thần tốt. Lô thần tệ thì công lực cao mấy luyện dược sẽ chịu ảnh hưởng lớn.

Ba điều này Thạch Hạo đều thiếu. Gia tộc đã xuống dốc, muốn tiền không có, muốn nhân mạch cũng không. Nên Thạch Hạo mới là huyện sử Đăng Thạch huyện.

Với Thạch Hạo xem như là một cơ hội. Tuy Cự Trúc quốc không truyền thừa dược sư, không am hiểu luyện dược, nhưng Cự Trúc quốc có cung phụng vài vị dược sư lợi hại.

Thạch Hạo định từng bước leo lên, miễn gã tích lũy đủ công lao, kinh nghiệm là sẽ được vào quạn phủ, có cơ hội bái vào một số luyện dược đại sư.

Thạch Hạo không bái vào truyền thừa dược sư khác mà nhậm chức quan sử Cự Trúc quốc cũng vì lý do này. Nếu Thạch Hạo vào truyền thừa dược sư thì gã mãi mãi là đệ tử của môn phái đó, gã là con trai duy nhất trong gia tộc, có sứ mệnh chấn hưng gia tộc nên gã không mong mình trở thành đệ tử môn phái khác.

Nhậm chức quan sử Cự Trúc quốc thì khác, đây chỉ là một chức vị, trung thành với Cự Trúc quốc, Thạch Hạo vẫn có thể giữ lại truyền thừa gia tộc của mình.

Thạch Hạo trồng ngọc huyết trúc trong Ngọc Huyết sơn, nơi đây núi hoang rừng vắng, bình thường không mấy người đến. Giờ có người để trò chuyện, Thạch Hạo lốp bốp khai hết họ hàng tổ tông ra. - Ta quên mất ngươi bị thương, hãy nghỉ ngơi đi.

Nói chuyện thật lâu sau Thạch Hạo gãi đầu bảo:

- Ta ở ngay kế bên, có chuyện gì tùy thời kêu ta.

Sau khi Thạch Hạo rời đi, Lý Thất Dạ thở phào nhẹ nhõm. Thạch Dược giới, không ngờ đặt chân vào Thạch Dược giới. Lý Thất Dạ cười khổ.

Sau khi Thạch Hạo đi, Lý Thất Dạ ra lệnh:

- Ra đi, chữa lành vết thương giúp ta.

Một kim tán hiện ra, có gốc dược thảo bay ra.

Tiên thương thược dược, đây là một gốc tiên dược. Nếu là tiên thương thược dược bình thường thì hiệu quả chữa vết thương có hạn, nhưng đây là tiên thương thược dược hơn dược vương, là dược linh cỡ tám, chín trăm vạn năm. Tiên thương thược dược là cực phẩm trị thương, mọc thịt trên xương trắng, tái sinh tứ chi bị đứt, trừ chú đuổi xâm thực, có thể cải tử hoàn sinh.

Tiên dược như thế đủ làm bất cứ tu sĩ nào điên cuồng. Tu sĩ nào cũng sẽ có ngày bị thương, nếu có một gốc tiên thương thược dược đem theo bên người thì cơ thể rách toác cũng có cơ may chữa lành.

Tiên thương thược dược là một trong mấy tiên dược dược viên chúng tiên lạc mất đi theo Lý Thất Dạ.

Có tiên thương thược dược chữa thương, Lý Thất Dạ hoàn toàn yên lòng. Lý Thất Dạ bị thương rất nặng nhưng với tiên dược như tiên thương thược dược thì không thành vấn đề.

Có tiên thương thược dược chữa thương, ba ngày sau gân cốt đứt gãy của Lý Thất Dạ đều gắn liền, có thể nói là lành lặn không tổn hao gì. Nhưng nội thương chưa hoàn toàn lành lại, cần tĩnh dưỡng một thời gian.

Thạch Hạo nhìn Lý Thất Dạ bước xuống giường thì kinh ngạc nói:

- Ngươi lành mau vậy? Thật khó tin.

Lúc Thạch Hạo cứu Lý Thất Dạ về, có thể nói hắn mình đầy vết thương, bây giờ hắn có thể bước xuống giường đi đường.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Không có gì, ta da dày xương cứng, thường bị thương nên mới mau khép vết thương.

Thạch Hạo thấy Lý Thất Dạ đi đứng bình thường thì mừng thay cho hắn:

- Ta còn sợ vết thương của ngươi sẽ bị nặng hơn, đang định xin huyện chủ cho ít kim tán chữa trị.

- Không cần.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Ta tùy thân mang theo kim tán, hiệu quả không tệ, tĩnh dưỡng thêm một thời gian là khỏe.

Thạch Hạo là người chân chất, sảng khoái:

- Vậy ngươi ở lại đây đi, chờ lành vết thương hãy đi.

Lý Thất Dạ gật đầu, nói:

- Vậy xin phép quấy rầy.

Lý Thất Dạ ở lại phòng nhỏ của Thạch Hạo. Tiên thương thược dược chữa trị Lý Thất Dạ nhanh chóng lành lặn, đổi lại người khác bị thương nặng như thế dù có kim tán tốt cách mấy cũng nằm liệt giường một, hai năm.

Cơ thể bị vòng xoáy màu bạc nổ tung, thương tổn như thế khó mà phục hồi, khó còn hơn làm lại thân hình mới. Vì không dễ trừ đi tổn thương chứ đừng nói chữa trị.

Nhưng Lý Thất Dạ có tiên thương thược dược nên không thành vấn đề, hoàn toàn lành lặn chỉ là vấn đề thời gian.

Lý Thất Dạ mới đến Thạch Dược giới, hắn có dư dả thời gian nên cũng không vội vàng.

Trong khi Lý Thất Dạ ở lại đây trị thương, hắn bắt đầu tham ngộ Tử Thư. Đây là vô thượng thiên thư lâu cỡ trăm ngàn vạn năm, Lý Thất Dạ nâng niu cẩn trọng xem nó.

Tử Thư trong tay Lý Thất Dạ là sách gốc, thiên địa sinh ra, không giống Thể Thư lúc trước hắn có.

Lý Thất Dạ tu luyện Thể Thư là trước kia hắn đặt bí kíp vào võ kỹ, Thể Thư thật đã bị hắn giấu đi.

Lý Thất Dạ đang cầm Tử Thư gốc, khi hắn lấy nó ra thì gió mây vần vũ, trời hiện dị tượng. Báu vật tuyệt thế vô song khi xuất thế chắc chắn kinh thế.

Trong tay Lý Thất Dạ có Phong Thiên Ngũ Đạo Môn, trước khi hắn lấy Tử Thư ra đã dùng Phong Thiên Ngũ Đạo Môn phong gian phòng của mình lại. Lý Thất Dạ thoải mái tham ngộ Tử Thư trong Phong Thiên Ngũ Đạo Môn.

Dị tượng của Tử Thư rất kinh người, nhất là khi giở trang sách ra, tiên văn hiển hiện, chân ngôn thiền xướng. Tuy nhiên dị tượng bị phong ấn trong Phong Thiên Ngũ Đạo Môn, không kinh động ai, Thạch Hạo ở ngay bên kia vách tường cũng không hay biết gì.

Tử Thư là một trong Cửu Đại Thiên Thư, tuyệt thế vô song, vạn cổ duy nhất, là thiên thư vô thượng thiên địa sinh ra. Loại thiên thư này huyền ảo biết bao, khó thể tham ngộ.

Nhưng với Lý Thất Dạ thì không hề khó khăn. Từ vạn cổ đến bây giờ có công pháp nào Lý Thất Dạ chưa từng gặp, chưa từng trải qua tham ngộ? Quan trọng hơn, Lý Thất Dạ hoàn toàn tham ngộ Thể Thư, hiểu ra thiên thư huyền diệu nên tham ngộ Tử Thư không khó khăn, dễ dàng quen thuộc.

Thứ như Cửu Đại Thiên Thư dù là thiên tài kinh tài tuyệt diễm cách mấy muốn xem hiểu quyển thiên thư ngắn thì mấy chục năm, lâu thì mấy trăm năm, thậm chí lâu hơn nữa. Nếu muốn tham ngộ thấu huyền diệu trong thiên thư thì phải mất ngàn dặm, dù là thiên tài cũng không ngoại lệ.

Lý Thất Dạ có kinh nghiệm trăm ngàn vạn năm, lĩnh ngộ vô số công pháp. Lý Thất Dạ có ưu thế người khác không có, không thiên tài nào sánh bằng hắn được.

Lý Thất Dạ ở lại phòng Thạch Hạo, vừa trị thương vừa tham ngộ Tử Thư, cuộc sống rất là nhàn nhã.

Hôm nay Lý Thất Dạ dậy sớm, hắn ra khỏi phòng, thấy Thạch Hạo đang tưới nước cho Phong Thiên Ngũ Đạo Môn một nửa ngọn núi. Nhìn bóng dáng bận rộn cần cù của Thạch Hạo, Lý Thất Dạ gật gù.

Thấy Lý Thất Dạ, Thạch Hạo ngừng công việc, chào hỏi hắn:

- Lý huynh chào buỏi sáng.

Lý Thất Dạ nhìn Thạch Hạo tưới nước cho mảng lớn dược sư, cười nói:

- Ta thấy lão tưới nước ngày ba lần cho dược sư, hiếm thấy ai chăm chỉ như vậy.

Thạch Hạo cười khổ nói:

- Không tưới ba lần không được, khoảng nửa năm nữa cần giao một đám dược sư hành, phải là trúc hành từ hai biến trở lên mới thành công. Nếu không cố gắng tưới nước, trong vòng nửa năm khó thể trồng ra ngọc huyết trúc lột xác hai lần.

Bình Luận (0)
Comment