Chuyện như vậy vốn là hạ nhân đi làm liền có thể, nhưng mà Tử Yên phu nhân tự mình vất vả, cái này để người ta thoạt nhìn thật sự là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Bất kể nói thế nào, Tử Yên phu nhân cẩn thận quan tâm, ôn nhu chu đáo, đem Lý Thất Dạ chiếu cố rất tốt.
Cái này khiến Lý Thất Dạ không khỏi thoải mái mà thở dài một cái, Tử Yên phu nhân nhẹ giọng hỏi:
- Công tử có tâm sự?
- Không.
Lý Thất Dạ nhắm mắt dưỡng thần, khe khẽ lắc đầu, nói ra:
- Chỉ là để cho người ta có chút hoài niệm mà thôi, đầu năm nay tìm nhân tuyển thích hợp cũng không dễ dàng.
Tử Yên phu nhân đương nhiên không biết Lý Thất Dạ nói chính là Thủy tổ Cự Trúc quốc của nàng, có thể nói, nàng là người Lý Thất Dạ rất coi trọng, nàng cho tới bây giờ không có để Lý Thất Dạ thất vọng qua.
Cách thời gian sinh nhật của Thiên Tùng Thụ Tổ còn rất lâu, Lý Thất Dạ lưu ở trong u cốc chân không bước ra khỏi nhà, mà Tử Yên phu nhân hầu hạ hắn đến thư thư phục phục, tựa như đại thiếu gia.
Đương nhiên, mặc dù Lý Thất Dạ chân không bước ra khỏi nhà, cái này cũng không đại biểu hắn cái gì đều không làm, hắn mỗi ngày đều ở trong cốc tản bộ, trong cốc đi một vòng lại một vòng, đi một lần lại một lần, thậm chí có thể nói, cước bộ của hắn đi khắp mỗi một nơi hẻo lánh trong u cốc này.
Thời điểm Lý Thất Dạ đang tản bộ, có khi ngóng về nơi xa xăm, có khi lắng nghe đại địa, tựa hồ thăm dò cái gì.
Mặc dù hành vi của Lý Thất Dạ thoạt nhìn rất kỳ quái, nhưng mà Tử Yên phu nhân biết Lý Thất Dạ nhất định có chuyện muốn làm, bất quá nàng không có hỏi nhiều.
Trong nội tâm Tử Yên phu nhân không khỏi có chỗ lo lắng, trong nội tâm nàng biết Lý Thất Dạ coi trời bằng vung, sự tình gì cũng dám làm ra, nàng thật đúng là lo lắng hắn ở Thiên Tùng Sơn nhấc lên sóng lớn.
Một ngày này, Tử Yên phu nhân không ở u cốc, Lý Thất Dạ lẳng lặng nằm ở trong u cốc phơi nắng, cả người hắn thoạt nhìn lười biếng, nhưng mà, lại có ai biết, trong đầu hắn đang một lần lại một lần suy tính.
Cũng không biết qua bao lâu, Lý Thất Dạ đột nhiên đứng lên, một cước trùng điệp giẫm ở dưới mặt đất, "Phanh" một tiếng, mặt đất sập một mảnh.
- Đừng, đừng, đừng. . .
Lúc này, dưới mặt đất lập tức leo ra một hình bóng, bận bịu xin khoan dung nói:
- Công tử, đừng, đừng, là người một nhà.
Lý Thất Dạ nằm lại ghế bành, lúc này mới lười biếng mở to mắt, nhìn hình bóng từ dưới đất bò dậy, nói ra:
- Người một nhà? Lúc nào thành người một nhà?
- A, a, a.
Từ dưới đất bò ra hình bóng vội nói:
- Nếu như Công tử cần ta hiệu lực, ta bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều vì công tử gia hiệu lực, đây không phải người một nhà còn có thể là cái gì?
Cái hình bóng từ dưới đất bò ra kia chính là lão yêu Thiết Nghĩ ở Thiên Phong sơn mạch gặp phải. Lúc này, lão yêu Thiết Nghĩ cười ha ha, thỉnh thoảng dùng kìm gãi lấy đầu lâu của mình . Bất quá, thời điểm hắn cười ha ha, vẫn là thỉnh thoảng ngắm Hoàng Ngưu Long lẳng lặng cuộn ở một bên vài lần. - Thật sao? Thật sự là vì ta hiệu lực?
Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn hắn, nói ra:
- Không phải muốn đến trộm bò của ta?
Bò....ò...
Mà Hoàng Ngưu Long cũng ngẩng đầu lên đối với Thiết Nghĩ kêu một tiếng, dạng tư thế này để Thiết Nghĩ có chút hãi hùng khiếp vía.
- Không, không, không, công tử gia, ngươi đây là đã hiểu lầm.
Thiết Nghĩ vội khoát tay nói:
- Coi như cho ta một ngàn cái gan, không, coi như cho ta một vạn cái gan, ta cũng không dám đánh cái chủ ý này. Lại nói, Thần Ngưu của công tử gia chính là cử thế vô song, vạn cổ duy nhất, thế gian ngoại trừ công tử gia, chỉ sợ không còn có người có thể xứng với dạng Thần Ngưu này. . .
Thiết Nghĩ này không chỉ là đập mông ngựa Lý Thất Dạ, ngay cả mông ngựa của Hoàng Ngưu Long cũng đập lên. Thiết Nghĩ vuốt mông ngựa ngay cả Hoàng Ngưu Long cũng thư sướng, nằm trở về chỗ cũ, bộ dáng thư thư phục phục.
Gặp Thiết Nghĩ thao thao bất tuyệt, Lý Thất Dạ lười biếng nhìn hắn một cái, nói ra:
- Người vuốt mông ngựa ta gặp nhiều, nhưng mà có thể đạt tới tiêu chuẩn như ngươi thật đúng là không nhiều. Ngay cả mông trâu cũng có thể đập thư sướng như vậy, đây là một loại cảnh giới, một loại nghệ thuật.
Đối với Lý Thất Dạ nói như vậy, lão yêu Thiết Nghĩ cười hắc hắc, cũng không lộ vẻ xấu hổ.
Lý Thất Dạ nhìn lấy Thiết Nghĩ nói ra:
- Ngươi không phải dừng ở Thiên Phong sơn mạch sao? Thế nào hiện tại lại chạy đến Thiên Tùng Sơn?
- Ta đây là. . .
Thiết Nghĩ há miệng nói ra, nhưng mà, hắn lời còn chưa nói hết. Lý Thất Dạ liền nhẹ nhàng khoát tay, đánh gãy hắn.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
- Nếu như ngươi nói là vì hướng ta cống hiến sức lực mà đến, nói như vậy liền miễn đi. Nói láo quá nhiều, cẩn thận ta bóp ra bản tướng của ngươi, thuận tiện bóp nát ngươi. - A, a, a. . .
Thiết Nghĩ vội nói:
- Công tử gia nói đùa, nói đùa. Ta là đi ra thấy chút việc đời, Thiên Tùng Thụ Tổ đại thọ, thiên hạ đến chúc, trường hợp như vậy vạn năm khó gặp, cho nên, ta là tới mở mang tầm mắt, thấy chút việc đời. Đương nhiên, công tử gia có địa phương gì cần ta ra sức, ta cũng nhất định cam tâm tình nguyện. - Từ dưới đất vụng trộm tiến tới nhìn việc đời?
Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn hắn, từ tốn nói.
- Ách…
Thiết Nghĩ cười khan một tiếng, nói ra:
- Cái này sao, tiểu yêu chỉ là tiểu nhân vật, từ cửa chính tiến đến, chỉ sợ không cho ta vào. Lại nói, Thiên Tùng Thụ Tổ lòng dạ từ bi, khoan dung độ lượng, sẽ không cùng tiểu nhân vật như ta chấp nhặt. - Thật sao?
Lý Thất Dạ sờ soạng cái cằm một chút, nhìn lấy Thiết Nghĩ, mà Thiết Nghĩ bị ánh mắt của hắn làm hãi hùng khiếp vía, trực giác nói cho hắn biết có sự tình bất hảo sắp xảy ra. - Nếu Công tử gia không có chuyện khác, tiểu yêu, tiểu yêu cáo lui, không dám đánh nhiễu công tử gia tĩnh tu.
Bị Lý Thất Dạ nhìn như vậy, lão yêu Thiết Nghĩ không khỏi hãi hùng khiếp vía, sau đó nói với Lý Thất Dạ.
- Không vội, không vội, từ từ sẽ đến, từ từ sẽ đến, ngươi đã vất vả đến một chuyến, vậy chúng ta kề gối nói chuyện một chút như thế nào?
Lý Thất Dạ nhàn nhã nói ra.
Vừa nghe đến "kề gối nói chuyện", lão yêu Thiết Nghĩ liền biết có sự tình bất hảo sắp xảy ra, hắn bị dọa đến tâm đều nhảy dựng lên, hắn vội nói:
- Công tử gia, tiểu yêu kiến thức nông cạn, không vào pháp nhãn của ngươi. . .
Hắn vừa nói vừa lui.
- Ngươi muốn đi, ta cũng không ngăn cản, bất quá, vạn nhất ta nhất thời lỡ miệng, đem sự tình có người muốn đi đào rễ chính nói ra, vậy thì có chút không xong.
Lý Thất Dạ nhàn nhã nói ra.
- Không, không, không.
Thiết Nghĩ bị lời này của Lý Thất Dạ sợ đến nhảy dựng lên, vội nói:
- A, a, a, công tử gia, ngươi đã hiểu lầm, ta bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều vui vì ngươi cống hiến sức lực, công tử gia ngươi có gì phân phó, ra lệnh một tiếng, xông pha khói lửa, quyết không chối từ.