Đế Bá - Lý Bát Dạ

Chương 2

Lý Bát Dạ hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn lên, thấy một ông lão đang đứng trước mặt.

- Hì, hì, hì, chính là lão già ta vớt ngươi từ dưới sông lên.

Ông lão này cười cười lên tiếng. Khi ông ta mở miệng nói chuyện để lộ ra hàm răng chỉ còn ba chiếc vàng khè, khiến người ta cảm thấy nụ cười của ông ta đầy vẻ hèn mọn.

Lý Bát Dạ liếc nhìn về phía thượng nguồn, từ xa hắn cũng có thể thấy được hình dáng mờ ảo của Tiên Ma Động. Nhìn thấy nó, ánh mắt của Lý Bát Dạ chợt trở nên nuối tiếc vô cùng. Thật con mẹ nó xui xẻo, đáng ra lúc được cứu phải ôm cây Trường Sinh Thảo theo chứ, hiện tại hết bất tử, không cẩn thận liền bị làm thịt ngay!

Lý Bát Dạ biết lão già kia là Tam Quỷ Gia của Tây Nhan Cổ Phái, hắn không kiên nhẫn hướng lão, nói:

-Lão quỷ bớt lải nhải, mau mau chỉ đường tới Tẩy Nhan Cổ Phái, ta muốn tới đó!

Quan sát Lý Bát Dạ một lượt, Tam Quỷ Gia tự dưng có cảm giác sợ hãi, lão hỏi:

- Ngươi biết ta?

Vẻ mặt Lý Bát Dạ thản nhiên, hắn quay người rời đi, cũng mặc kệ Tam Quỷ Gia có bước theo hắn hay không. Hắn muốn đi tìm Sương Nhan muội muội ah.

.....

Trấn Thiên Hải thành chính là truyền thừa cường đại nhất của một vị vô địch đương thời. Năm đó, khi Hắc Long Vương còn sống, nhìn khắp chín tầng trời mười tầng đất không ai có thể đánh lại. Ba đời đều được tôn kính như thế! Tuy Hắc Long Vương đã mất tích từ ba vạn năm nay, nhưng Trấn Thiên Hải thành vẫn như một quái vật khổng lồ, ngạo nghễ đứng giữa trời đất.

Lúc này, một thiếu niên tầm mười ba tuổi và một ông lão có nụ cười hèn mọn lộ ra hàm răng với ba chiếc vàng chóe đang đứng ở phía ngoài Trấn Thiên Hải thành. Lý Bát Dạ yên lặng đứng ở phía ngoài cửa thành, thì thầm:

- Tiểu Hắc, ngươi cứ an tâm đi. Tiểu tử Đạp Không ngỏm rồi.

Lý Bát Dạ ngẩng đầu nhìn Trấn Thiên Hải thành khổng lồ phía trước, cảnh cũ mà người xưa đã không còn, hết thảy cũng trở nên lạ lẫm. Nhớ lại những năm tháng đó, hắn và Tiểu Hắc đã cố gắng biết bao để xây dựng nên tòa hải thành hùng vĩ này. Đáng tiếc, qua ba vạn năm, mấy ai còn nhớ tới con quạ đen, con rồng đen từng quậy phá tung trời kia.

-Hì, chúng ta về Tẩy Nhan Cổ Phái thôi.

Vào lúc này, Tam Quỷ Gia liếc nhìn Lý Bát Dạ, lên tiếng, ba chiếc răng vàng lấp lánh.

- Chúng ta đi thôi.

Lý Bát Dạ bình tĩnh gật đầu đáp. Cho dù vị Tam Quỷ Gia này có bản lĩnh xuất quỷ nhập thần thế nào, lai lịch ra sao cũng không thể khiến Lý Bát Dạ giật mình. Hiện tại, hắn là vô địch thiên hạ, không cần phải sợ bố con thằng nào cả.

....

Tẩy Nhan Cổ Phái nằm trong cương quốc của Bảo Thánh thượng quốc, vốn là một Tiên Môn Đế Thống, có truyền thừa từ rất xa xưa. Vào những năm đầu của thời đại Chư Đế, một đời Minh Nhân Tiên Đế kiêu ngạo đứng giữa chín tầng trời mười tầng đất sáng lập ra môn phái này và đặt tên nó là Tẩy Nhan Cổ Phái. Đáng tiếc, trải qua trăm ngàn vạn năm, thời đại thay đổi, Tẩy Nhan Cổ Phái đã không còn là tiên môn đế thống tung hoành Tứ hải Bát hoang của ngày xưa nữa. Năm tháng trôi qua, Tẩy Nhan Cổ Phái dần dần xuống dốc, tuy đã cố gắng hết sức để trùng hưng lại uy danh thưở nào nhưng vẫn không có cách để vãn hồi xu hướng suy tàn này.

- Trưởng lão, không tốt, có một phàm nhân tới môn phái chúng ta nói hắn muốn làm đại đệ tử thủ tịch.

Đại trưởng lão của Tẩy Nhan cổ phái vừa bước ra khỏi cửa đã thấy môn hạ đệ tử vội vàng đi tới bẩm báo.

-Vậy cũng hỏi, mau đánh nó một trận rồi đuổi đi.

Đại trưởng lão không thèm liếc một cái, nói luôn.

Chuyện nhỏ như thế này cũng cần phải bẩm báo nữa sao? Một phàm nhân muốn làm đại đệ tử thủ tịch của Tẩy Nhan Cổ Phái ư? Nói đùa à? Làm đại đệ tử thủ tịch ít ra cũng phải có chút tu vi chứ, cho dù không có tu vi gì cũng phải có ít lộ phí quà cáp gì đó mới được. Hiện tại, chưởng môn không có mặt ở trong môn phái, thì Đại trưởng lão vẫn tranh thủ kiếm chác cho đầy túi ah.

- Nhưng mà, nhưng mà hắn, hắn là người Tam Quỷ Gia giới thiệu đến.

Vị đệ tử này giọng lắp bắp, vội vàng nói.

- Tam Quỷ Gia?

Đại trưởng lão nhíu mày không vui nói:

- Thôi được rồi đưa nó vào bên trong đi, mặc kệ nó thích làm gì thì làm.

Lão nể mặt Tam Quỷ Gia mới nhận Lý Bát Dạ, nhưng chỉ nhận chơi, bỏ mặc tên đó, đệ tử thủ tịch chỉ có cái danh nghĩa thôi, thích thì cho luôn, có gì đâu.

Môn hạ đệ tử tên vâng dạ đi ngay.

.......

Lý Bát Dạ được tên đệ tử kia dẫn lên một ngọn núi đơn độc, ngọn núi này cũng không nhỏ, ở đỉnh núi có một tòa nhà dựng trên một mảnh đất rộng ba mươi mét vuông. Tòa nhà vừa bé, vừa cũ, xem ra bị bỏ hoang đã lâu, không có ai đến tu sửa, xung quanh cỏ dại mọc um tùm. Còn ngọn núi cũng ở một vị trí khá vắng vẻ cô độc, nhưng nói gì thì nói nó vẫn nằm trong lãnh thổ của Tẩy Nhan Cổ phái.

Kẹt!

Đẩy cánh cửa gỗ mục nát gần rơi xuống, người đệ tử này liền nói:

- Tiểu tử, à không, sư huynh, nơi này về sau là nơi ở của ngươi.

Hắn vừa nói được hai từ đầu đã nhanh chóng sửa lại xưng hô. Nếu tính về tu vi thì Lý Bát Dạ không thể so được với hắn, nhưng Lý Bát Dạ đã thành thủ tịch đại đệ tử, theo bối phận mà nói, tất cả các đệ tử đời thứ ba dù già hay trẻ đều phải gọi Lý Bát Dạ là sư huynh. Lý Bát Dạ thoáng liếc qua vị đệ tử nhanh mồm nhanh miệng này, tiện thể đưa mắt nhìn xung quanh, gật gù nói:

- Ngọn núi cô độc nằm phía xa này cũng là một nơi ở tốt.

Tuy bề ngoài nói vậy, nhưng trong lòng Lý Bát Dạ đang chửi ầm lên. “ Mấy lão già mắc dịch, không biết xem hàng, đi xếp hắn vào cái chuồng heo này!”. Nếu không phải vì muốn ăn Sương Nhan muội muộn, hắn liền bỏ đi rồi.

Vị đệ tử này nghe Lý Bát Dạ nói đây là nơi tốt, vừa cười vừa liếc nhìn Lý Bát Dạ vài lần, cuối cùng lên tiếng:

- Về sau sư huynh chính là chủ nhân của ngọn núi này.

Thực ra, theo quy định của Tẩy Nhan Cổ phái, người làm thủ tịch đại đệ tử hoàn toàn đủ tư cách để ở một trong những ngọn núi chính. Tẩy Nhan Cổ phái sở hữu không ít những ngọn núi tầm cỡ, thủ tịch đại để từ có thể tùy ý chọn lựa một ngọn cho riêng mình. Nhưng hầu hết các ngọn núi chính của Tẩy Nhan Cổ phái đã có người ở, hơn nữa Lý Bát Dạ chỉ là thủ tịch đệ tử bù nhìn, nên tất nhiên sẽ không bao giờ được ở một ngọn núi chính nào rồi. Được ở trong ngọn núi chính có rất nhiều điều tốt, điều tốt nhất chính là những nơi đó có thiên địa tinh khí cực kỳ nồng đậm, hơn xa các ngọn núi thông thường khác.

- Ở đây cũng được rồi.

Lý Bát Dạ nghiến răng nói. Trong lòng hắn rất tức giận.

- Ta cũng đã đưa các vật phầm cần thiết cho sư huynh đến rồi.

Vị đệ tử này xử sự lão luyện, làm việc chu đáo. Sau khi thu xếp các đồ dùng cần thiết cho sinh hoạt hàng ngày của Lý Bát Dạ xong, hắn nói:

- Nếu sư huynh còn cần thứ gì, cứ ra ngoài mua là được.

- Ngươi tên gì?

Trước khi vị đệ tử này rời đi, Lý Bát Dạ thuận miệng hỏi. Nếu hắn nhớ không nhầm tên này tên Hoài Nam, Hoài Hoài gì đó.

Tên đệ tử cảm thấy kinh ngạc khi đột nhiên bị hỏi, hắn vốn chẳng coi trọng gì Lý Bát Dạ. Người có tư chất như Lý Thất Dạ đừng nói là trở thành đại đệ tử, đến tư cách để bái nhập Tẩy Nhan Cổ Phái cũng không có. Nhưng hiện tại Lý Bát Dạ lại vô cùng bình tĩnh thản nhiên làm cho vị đệ tử này thấy kỳ quái trong lòng, không biết thần kinh của Lý Bát Dạ có vấn đề hay không mà vẫn cười được.

- Sư huynh, tiểu đệ tên là Nam Hoài Nhân, Hoài trong Hoài, Nhân trong Nhân.

Vị đệ tử này nhanh chóng khôi phục tinh thần, trả lời Lý Bát Dạ.

-Ta tên là Lý Bát Dạ. Vô Địch Thiên Hạ, Anh Tuấn Tiêu Sái, Đẹp Trai Khoai To, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở,.......

Lý Bát Dạ tuôn ra.

Chìm nổi qua trăm ngàn vạn năm, số người biết đến lai lịch và tên tuổi của hắn có thể đếm được vô số. Nhất là đám thiên nữ, thánh nữ,...
Bình Luận (0)
Comment