Đế Bá - Lý Bát Dạ

Chương 32

Liệt Chiến Hầu xem như chiến tướng của Bảo Thánh thượng quốc, hắn tới đây là đại biểu cho ý chí của Bảo Thánh thượng quốc, cũng là đại biểu cho ý chí của Thánh Thiên Giáo.

-Tẩy Nhan Cổ Phái hoàn toàn xuống dốc, không còn cách nào xoay người, Thánh Thiên Giáo rốt cục giết tới Tẩy Nhan Cổ Phái.

Có nguyên lão môn phái nói.

Cũng có lão quái vật đối với trận chiến năm đó có hiểu biết, nói ra:

- Xem ra, Liễu Tam Kiếm thật là chết rồi, Thánh Thiên Giáo rốt cục muốn động thủ.

Liễu Tam Kiếm là nhân vật uy danh hiển hách năm đó. Hắn từng là thiên tài không tầm thường, có người nói, hắn là đồ đệ của Tẩy Nhan Cổ Phái Mục Thiếu Đế, cũng có người nói, hắn là đồ tôn của Mục Thiếu Đế. Nghe đồn, một trận chiến ba vạn năm trước, Liễu Tam Kiếm tự mình chủ trì đại cục, đối đầu lão tổ Thánh Thiên Giáo, về sau đồn đại rằng, mặc dù Tẩy Nhan Cổ Phái thảm bại, nhưng mà, Thánh Thiên Giáo kiêng kị Liễu Tam Kiếm, một mực không dám diệt cỏ tận gốc.

Tẩy Nhan Cổ Phái là đế thống tiên môn, truyền thừa Minh Nhân Tiên Đế, Đế thuật, Đế bảo, chỉ cần có một môn Đế thuật, một kiện Đế bảo lưu lạc nhân gian, cũng đầy đủ để người ta đỏ mắt.

Mặc dù sớm có đồn đại rất nhiều Đế thuật của Tẩy Nhan Cổ Phái đã thất truyền, nhưng mà, hiện tại Tẩy Nhan Cổ Phái vẫn còn Đại Hiền chi thuật, khiến vô số môn phái thèm thuồng.

Lúc này, rất nhiều đại môn phái âm thầm thảo luận, Liệt Chiến Hầu thân chinh, nói không chừng là vì Đế thuật, thiên mệnh bí thuật mà tới.

Trong lúc nhất thời, Tẩy Nhan Cổ Phái khẩn trương tới cực điểm, từng đệ tử, chấp sự, hộ pháp đều tiến nhập trạng thái chuẩn bị chiến đấu!

Lúc này, bên trong chiến thuyền, một trung niên hán tử đứng lên, hán tử này dáng người khôi ngô hùng tráng, toàn thân hắn mặc chiến giáp, ánh mắt hung quang, khí thế bức người, khi hắn vừa đứng lên, tựa như là kim sơn ngọc trụ, huyết khí không hề tiết chế, như sóng lớn phóng lên trời, quanh người hắn chìm nổi lấy huyết khí đáng sợ, cả người hắn đứng ở nơi đó, tựa như đầu báo máu me đầy người, khiến người từ phía xa đều ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm.

Liệt Chiến Hầu không chỉ là một vị Vương Hầu mạnh mẽ vô song, mà còn là vị cường giả hung ác, khát máu.

- Ha ha, Cổ huynh, nghe nói quý phái có được Đế thuật vô song, trong lòng bổn tướng không khỏi ngứa ngáy. Cho nên, hôm nay chuyên tới lĩnh giáo, muốn nhìn thấy phong thái Đế thuật vô địch của Minh Nhân Tiên Đế!

Liệt Chiến Hầu đứng ở phía trên chiến thuyền, cười ha ha, khí thế khinh người.

Liệt Chiến Hầu đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng là lĩnh giáo, khiến trên dưới Tẩy Nhan Cổ Phái đều sắc mặt khó coi tới cực điểm, khí thế khinh người như thế, khinh người quá đáng như vậy, đây rõ dàng mà tới đánh cướp...

Về phần rất nhiều tu sĩ của môn phái khác chạy đến đứng ngoài quan sát thì âm thầm liếc mắt nhìn nhau, Liệt Chiến Hầu là thèm muốn Đế thuật của Tẩy Nhan Cổ Phái mà tới.

Oanh…

Đối với Liệt Chiến Hầu khiêu chiến, Đại trưởng lão còn chưa ứng chiến, Nhị trưởng lão Tào Hùng đã nhảy ra ngoài, quát lên:

- Liệt gia tiểu nhi, chớ có ngông cuồng, Tẩy Nhan Cổ Phái ta không phải chỗ ngươi có thể làm càn, hôm nay bản tọa sẽ giáo huấn ngươi!

Vừa dứt lời, Tào Hùng lăng không đi tới, trên đầu lơ lửng chân khí, một bước bước vào bên trong chiến thuyền.

Tào Hùng ứng chiến, khiến chư lão Tẩy Nhan Cổ Phái không khỏi liếc mắt nhìn nhau.

Tào Hùng nghênh chiến, Liệt Chiến Hầu lạnh lùng nhìn hắn một cái, khinh thường nói ra:

- Chỉ là Hào Hùng, cũng dám ở trước mặt bản tọa sửa bậy, cút!

Vừa dứt lời, huyết kỳ lơ lửng trên đầu Liệt Chiến Hầu chém thẳng xuống.

Huyết kỳ vừa ra, lập tức chém ngang vạn dặm, huyết kỳ che trên trời cao, tựa như biển máu che trời. Bên trong huyết kỳ, vô số đầu lâu chìm nổi, thanh âm kêu rên thảm thiết toả ra ngàn dặm, cũng không biết mặt huyết kỳ này từng giết bao nhiêu người, thôn phệ bao nhiêu tính mạng tu sĩ.

- Huyết kỳ, chân khí của Liệt Chiến Hầu!

Vừa thấy huyết kỳ chém xuống, không ít người sắc mặt đại biến, nghẹn ngào nói ra.

- Khai…

Tào Hùng cuồng hống một tiếng, chân khí trùng thiên, nghênh tiếp huyết kỳ, "Oanh" một tiếng vang thật lớn, coi như Tào Hùng mượn thiên địa tinh khí bên dưới, cũng không địch lại một kích của Liệt Chiến Hầu.

-Phụt.

Tào Hùng bị đánh bay, cuồng phún một ngụm máu tươi, đông đông đông rút lui, mặc dù đạo hạnh của Tào Hùng không cạn, có thể nói là cao thủ thứ hai của Tẩy Nhan Cổ Phái, nhưng mà, cùng Vương Hầu so sánh, đó là chênh lệch quá xa.

- Con sâu cái kiến cũng dám chạy ra, tự tìm đường chết…

Liệt Chiến Hầu lạnh lùng liếc mắt nhìn xung quanh, khinh thường nói.

- Liệt gia tiểu nhi, bản tọa liều mạng với ngươi…

Sặc mặt Tào Hùng đỏ lên, tức giận quát to.

Nhưng mà, lúc này Đại trưởng lão cản Tào Hùng lại, phân phó các trưởng lão khác:

- Hộ tống Tào sư đệ trở về chữa thương. Tào sư đệ, ngươi không phải đối thủ của hắn, để vi huynh đến đi.

Tào Hùng vẫn còn muốn chiến, nhưng bị các trưởng lão khác khuyên ngăn, hắn đành phải hậm hực trở về chữa thương.

Lúc này, Đại trưởng lão lạnh lẽo nhìn Liệt Chiến Hầu.

"Oanh" một tiếng vang thật lớn. Trong nháy mắt, Đại trưởng lão huyết khí như hải, cuồn cuộn không ngừng, từng đạo từng đạo phù văn quanh quẩn quanh thân, đáng sợ hơn là, trên đầu Đại trưởng lão, có một con chim Hoạ Mi bay lên.

-Chiếp...

Thời khắc này, Hoạ Mi hót to một tiếng, vọt tới thiên khung....

Lúc này, Hoạ Mi bễ nghễ bát phương, bao quát sinh linh, khí tức khủng bố vô song nghiền ép hết thảy địch nhân, từng luồng khí tức tuôn ra, như muốn áp sập Thiên Địa!

Đối mặt cường địch, Đại trưởng lão không giữ lại chút nào, trực tiếp bại lộ thực lực Vương Hầu của hắn.

- Hoạ Mi Lục Biến…
Bình Luận (0)
Comment