Đế Cảnh Trọng Sinh

Chương 10

Xin chào ~

Đây là Bách văn thứ hai ta viết (bộ đầu tiên mới được 13 chương). Thật sự không có nhiều kinh nghiệm, lại dư thừa thiếu sót. Ta cũng thực muốn cải thiện nó tốt hơn nữa nhưng thời gian là hạn chế, thật ngại vì điều đó.

Kỷ niệm tròn mười chương, hôm nay ta làm một buổi phỏng vấn nho nhỏ. Hi vọng các ngươi thích. *nhún nhún*

— Phỏng vấn diễn viên —

PV: Lam Tuyệt, nếu nữ chủ không phải Mặc Thương, ngươi sẽ chọn ai?

Lam Tuyệt: Ta được lựa chọn sao?

Mặc Thương: Không cho phép! *trừng*

Lam Tuyệt: Nghe lời ngươi. *xoa đầu*

Phóng viên ngửi thấy mùi thức ăn cho chó đâu đây...

PV: Mặc Thương, cùng câu hỏi như trên, ngươi sẽ chọn ai?

Mặc Thương: Trác Du! *trả lời rất dứt khoát*

Lam Tuyệt: Ngươi thu liễm chút, nàng đã có vợ, vợ nàng hảo đáng sợ.

Mặc Thương: Nhưng nàng có rất nhiều bảo bối thú vị, người ngoài xin nhất định không cho.

Lam Tuyệt: Ngươi thích cái nào, ta liền cướp cái đó. Ngoan~

Mặc Thương: Có thể sao?

Lam Tuyệt: Tất nhiên. Bình thường giả vờ lương thiện để làm gì, chính là chờ thời cơ thích hợp. *bẹo má vợ nhỏ*

Phóng viên đổ mồ hôi, liếc nhìn xung quanh... May quá, hai vị kia còn chưa nghe thấy.

PV: Nếu các ngươi được diễn một bộ hiện đại, các ngươi thích làm nghề gì?

Mặc Thương: Bác sĩ.

Lam Tuyệt: Bán bánh mì.

PV: Vì sao? *thắc mắc*

Mặc Thương: Ta thích mổ xẻ người. Nghe nói ở hiện đại chỉ có bác sĩ là được hợp pháp làm vậy.

Lam Tuyệt: Thương nhi thích ăn bánh mì thịt nướng. *hôn hôn miệng nhỏ của bác sĩ*

"Cắt!"

PV: Đây là phỏng vấn, không phải chỗ bán thức ăn cho chó, cảm phiền đợi phỏng vấn kết thúc.

Hít sâu một hơi, phóng viên cố gắng kiên trì, thời lượng chương trình còn dài...

PV: Trong các ngươi, ai là công, ai là thụ?

Mặc Thương: Ta tất nhiên là công! *giấu bàn tay có móng dài xinh đẹp*

Lam Tuyệt: Tuỳ nàng. *mỉm cười nhìn lại bàn tay đã cắt trụi móng*

Phóng viên ghét bỏ nhìn Mặc Thương. Ngươi đúng là công, công chúa thì có!

PV: Tự mô tả bản thân bằng ba cụm từ?

Mặc Thương: ngoài lạnh trong nóng, thiên phú trác tuyệt, cực kỳ hoàn mỹ.

Lam Tuyệt: cần, kiệm, liêm chính.

Cả dàn ê-kíp gào thét: Ngươi không liêm chính, một chút cũng không liêm chínhhh!!!

PV: Mô tả đối phương bằng ba cụm từ?

Mặc Thương: thận trọng, chu đáo, lương thiện, nghị lực siêu cường, đệ nhất thê tử, độc sủng mình ta! À, thỉnh thoảng là cái đồ ngốc -.-

Lam Tuyệt: nàng là duy nhất.

PV lật bàn: Các ngươi có đọc hiểu câu hỏi không vậy??? Ba cụm từ! Là một, hai, ba đó!!! *chỉa ba ngón tay làm mẫu*

Camera-man: Cố lên tiểu đồng đội! Ta quen rồi...

PV: Ai sẽ là người bị "ăn" trước?

Mặc Thương: Tất nhiên là nàng!

Lam Tuyệt: Không tệ.

PV: Nhưng chương gần nhất Mặc Thương cũng chỉ mới 8 tuổi. Phải chờ bao lâu nữa a?

Lam Tuyệt: Đợi nàng trưởng thành.

Mặc Thương: Ta đã trưởng thành! *bĩu môi*

Lam Tuyệt: Tốt. *cúi xuống gặm môi*

Phóng viên chảy máu mũi: Mẹ nó ơi! Mù mắt taaaa... Huhu, độc thân thực khổ sở T.T

Ê-kip: Bớ người ta ấu d... *Lam Tuyệt trừng mắt, đám người ngoan ngoãn im lặng*

PV: Rốt cuộc là bao lâu? *kích động*

Lam Tuyệt: Chờ ta đủ tuổi.

Mặc Thương: n... Ách, ngươi đủ tuổi thì ta cũng chỉ mới 14. *bối rối*

Lam Tuyệt: Ta ở dưới, ngươi cũng sẽ không đi tù. *hớp trà*

Mặc Thương hí hửng, Lam Tuyệt bí hiểm câu khoé môi.

PV: E hèm, nghe nói kiếp trước Lam Tuyệt thẳng?

Mặc Thương: Là vì không có ta bên cạnh, nàng mới bị lão yêu nam kia câu dẫn! *ánh mắt hình viên đạn liếc Tần Hoạ*

Lam Tuyệt: Đúng a! Nếu nhìn Thương nhi nhiều thêm một chút, ta không có khả năng thích người khác.

PV: Nhưng kiếp trước Tần Hoạ không thích ngươi, kiếp này trái lại là có, ngươi có muốn cân nhắc lần nữa?

Mặc Thương: Nàng dám!!! *ánh mắt hung ác, nhe răng nanh nhìn chằm chằm Tần Hoạ*

Lam Tuyệt: Quả thật không dám. Mau giấu răng nanh vào, không cho phép bất cứ ai nhìn ngoài ta! *che miệng, xoay mặt về phía mình*

Tần Hoạ: Ta cũng không mong ngươi dám. *đổ mồ hôi*

PV: Mặc Thương, hình như ngươi đã quên kiếp trước mình cũng thẳng?

Mặc Thương trừng mắt: Ngươi thẳng! Cả nhà ngươi thẳng!!! Ta lấy hắn chỉ để làm bình phong. *bực bội*

Lam Tuyệt cười như không cười. Ánh mắt lặng lẽ tìm bóng dáng Tô Sính.

Phóng viên có chút rét, trong lòng cảm thấy Tô Sính thật đáng thương, không khỏi thay hắn cầu nhiều phúc.

PV: Nah, câu hỏi cuối cùng. Nếu có người giả dạng đối phương, bề ngoài giống nhau như đúc nhưng cả hai đều không thể mở miệng nói chuyện. Làm sao để ngươi nhận ra ai là thật?

Lam Tuyệt: Người nào lao vào xé xác đối phương đầu tiên chính là Thương nhi. *kiên định*

Mặc Thương: Người nào kéo đối phương tránh xa khỏi ta chính là Tuyệt. *kiêu ngạo*

PV: Vì sao? *tò mò*

Mặc Thương: Ngươi nói câu trên đã là câu cuối. *lười biếng dựa dẫm Lam Tuyệt*

Lam Tuyệt: Đói bụng chưa, về nhà ta làm cơm cho ngươi. *ôn nhu vuốt tóc*

Mặc Thương: Không muốn ăn cơm, muốn ăn... *nhìn nhìn, liếm môi*

Lam Tuyệt: Tốt, đều cấp ngươi. *sủng nịnh cười*

Phóng viên: Đủ! Đủ rồi! Buổi phỏng vấn kết thúc, mời các ngươi về cho! *vừa khóc hu hu vừa phun thức ăn cho chó*

— Phỏng vấn tác giả —

PV: Tác giả cho hỏi, bút danh của ngươi là Yêu Thụ. Vậy Thụ ở đây là cây hay là... cái kia phương diện?

Tác giả: E hèm... Thật ra ta luôn hình dung mình là một cái cây sống lâu thật lâu, đến nổi biến thành yêu tinh lúc nào không hay. Còn phương diện kia... :"> ờ thì, ta cầu bao nuôi, công thụ gì cũng được!

Phóng viên đen mặt. Ngươi là lão trơ trẽn!

PV: Tài khoản mới của ngươi lại là Đào Không Lấp, ngươi có thể giải thích không?

Tác giả: ờ thì... Một ngày kia, trong lúc sửa lại cốt truyện, ta bất giác ăn bảy quả đào, tối đó liền không ngủ được, cứ hưng phấn nói nhảm về cốt truyện mới như con dở hơi. Sau đó, đột nhiên nghĩ đến cái tên này. Có lẽ mấy hố tiếp theo ta sẽ cắm bia mới với bút danh Đào Không Lấp. Nếu có ai mắng ta chậm trễ, ta sẽ chỉ vào cái tên rồi cười ha hả. 

Đại khái là, ta muốn vui vẻ viết truyện mà không áp lực về thời gian (bởi vì ta không có thời gian). Thôi thì thông báo trước, ta chính là Đào Không Lấp, nên đừng có oán ta.

PV: Ngươi nói đây là bộ thứ hai, vậy so với bộ thứ nhất ngươi thích cái nào hơn?

Tác giả: Bộ thứ nhất có ý nghĩa khá đặc biệt. Đó là hoài niệm, một câu chuyện tưởng tượng đẹp đẽ của ta. Ta tất nhiên rất thích, nhưng đôi khi rất khó để viết. Bởi vì ta hiểu rất rõ hai nhân vật chính, nên mỗi khi viết ra cảm xúc của họ, ta đồng dạng cảm thấy như vậy. Ảnh hưởng không nhỏ a~

Còn về Đế Cảnh Trọng Sinh, ta không hiểu vì đâu mình lại viết bộ này haha. Một ngày nọ ta chợt nghĩ kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, nếu như đến cuối hắn lại biết mình luôn được bảo hộ bởi những người khác thì sẽ thay đổi như thế nào? Cuộc sống sẽ không tặng ta cơ hội thứ hai, thế nên ta tặng nó cho Lam Tuyệt. Ta muốn nàng thống khoái mà sống, không nhất thiết phải chính nghĩa, không nhất thiết phải tà đạo, ta chỉ mong nàng sống không hối, chết không hối. Ta hi vọng mình cũng như vậy!

PV: Về tiến độ ra chương mới?

Tác giả: Ta dự định mỗi tuần một chương nhưng sẽ có những tuần bận rộn không kịp viết. Bất quá ngày lễ hoặc nghỉ phép sẽ bù cho các ngươi.

Ngoài ra, để tri ân nhóm đọc giả đáng yêu đã ủng hộ ta trước giờ, ta xin phép tặng các ngươi đặc quyền đòi quà sinh nhật :"> Hoặc cmt báo ngày hoặc gần đến thì nhắc ta (nhắc trước 1 tuần nhe). Cảm ơn :3

PV: Văn này có ngược không?

Tác giả: Không thể nói là không. Chỉ có thể khẳng định sẽ không có máu chó. Hơn nữa mặc kệ ngọt hay ngược, toàn văn đều là sủng.

PV: Ngươi có dự định viết H không?

Tác giả: tất nhiên có... khụ khụ. Nhưng là tuỳ vào đọc giả, nếu các ngươi không thích hoặc chưa đủ tuổi thì ta xin phép giấu H cho riêng ta vậy... *ngượng ngùng*

PV: Ngươi tự nhận xét về mình?

Tác giả: Nhạt :))))))))

PV: Có bí mật gì ngươi muốn tiết lộ?

Tác giả: ta đang xới đất ba cái hố. Vì sợ đọc giả bỏ chạy nên cố gắng thu liễm bữa giờ, thực mệt mỏi~

PV: Ngươi luôn nói thời gian hạn hẹp, vậy có thể cho chúng ta biết người đang công tác trong ngành gì không?

Tác giả: Hem... lêu lêu

PV: Ngươi không ngại lộ ra danh tính thật chứ?

Tác giả: Rất ngại! Những người biết ta nhất định mắng ta ấu trĩ ~.~ Sẽ không một ai tưởng tượng ta thích viết tiểu thuyết Bách Hợp jahahahah

PV: Ngươi muốn nhắn nhủ gì với đọc giả của mình?

Tác giả: Ta hi vọng các ngươi vui vẻ, cảm thấy thư giãn khi đọc truyện. Còn nữa, hi vọng các ngươi nói cho ta biết cảm xúc cũng như bất cứ điều gì về tác phẩm, bất kể tốt xấu, ta sẽ thực trân trọng. Các ngươi không cần sợ ta tổn thương =)) ta sống đủ lâu để cảm thấy vui hơn là tổn thương nếu có ai đó thực lòng chia sẻ với ta.

Bởi vì, các ngươi là những người bạn đầu tiên của ta, ở nơi này... Yêu thương~

Cuối cùng, rất cảm ơn thời gian qua đã luôn vote, comment cổ vũ, ủng hộ ta. Đó chính là động lực to bự để ta dành một ít thời gian gõ phím mỗi ngày. Cảm ơn cảm ơn vô cùng! *ôm ôm hôn hôn*

PV: Ngươi có muốn ta hỏi thêm gì không?

Tác giả: ...

PV: Không muốn à? Vậy ta đi về nha.

Tác giả: Không tiễn.

Phóng viên thu dọn đồ đạc, một đường về thẳng.

Tác giả ngoắc ngoắc camera-man: Phóng viên hôm nay làm sao vậy?

Camera-man: Nghe đồn hắn độc thân 29 năm, chưa một mảnh tình vắt vai. Trước khi phỏng vấn ngươi, hắn đã bị Lam Tuyệt cùng Mặc Thương nhét thức ăn cho chó đầy miệng. Hẳn là chưa tiêu hoá xong.

Tác giả: ...

— —

Ten tèn, kết thúc phiên ngoại~

Bình Luận (0)
Comment